Chương 7

Sau khi Hứa Bồi Nhiên nghe thấy câu nói của Tô Kinh Mặc, không chỉ không cảm thấy thẹn, mà ngược lại còn cảm thấy mình đã thắng cậu. Cậu ta cố ý kéo cổ áo thun vốn đã rộng thùng thình của mình xuống dưới một chút, lộ ra vết đỏ vẫn chưa tan hết ở bên dưới cho Tô Kinh Mặc xem, khóe môi còn giương lên thành một độ cong đầy đắc ý:

"Có thể giành được nhân vật nào chẳng phải đều là do năng lực của bản thân hay sao? Dù sao đạo diễn đã nói ông ấy rất hài lòng về tôi, không chỉ sẽ cho tôi nhân vật này, hơn nữa ông ấy còn đồng ý sẽ cho tôi thêm diễn, để tôi có nhiều cảnh quay hơn."

Tô Kinh Mặc nhìn những dấu vết rõ ràng trên người Hứa Bồi Nhiên, cuối cùng cũng đã hiểu rõ Hứa Bồi Nhiên dựa vào biện pháp gì để cướp nhân vật của mình. Ngày hôm qua lúc tiếp xúc với đạo diễn phim mạng kia, cậu đã cảm thấy ánh mắt đạo diễn đó nhìn mình không đúng, khiến cậu cảm thấy không quá thoải mái. Hôm nay cậu đến đoàn phim đó là vì muốn xem lại kịch bản của đoàn phim, rồi mới ra quyết định có nên diễn vai này hay không. Nào ngờ cậu vừa mới tới bên ngoài đoàn phim thì đã bị thông báo nhân vật này đã đưa cho Hứa Bồi Nhiên.

Có điều sau khi nhìn thấy mấy dấu vết này, sự ấm ức trong lòng Tô Kinh Mặc do Hứa Bồi Nhiên kí©h thí©ɧ khi nãy đã lập tức tan biến sạch sẽ. Cho dù nhân vật này không bị Hứa Bồi Nhiên cướp mất, nếu cậu biết đạo diễn là loại người này, có lẽ cậu cũng sẽ cách đoàn phim này xa ơi là xa.

Hứa Bồi Nhiên vốn muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tô Kinh Mặc, không ngờ cậu lại đột nhiên cong bờ môi đỏ nhạt xinh đẹp kia lên, nở một nụ cười với cậu ta: "Bản thân cậu vui là được."

Sau khi nói xong, Tô Kinh Mặc không có ý tiếp tục nói chuyện với Hứa Bồi Nhiên, lướt thẳng qua ghế salon cậu ta đang ngồi, đi về phía căn phòng của cậu.

Hứa Bồi Nhiên thấy Tô Kinh Mặc không muốn để ý đến mình, lại nhớ tới vẻ mặt khi nãy của cậu lúc nói chuyện với cậu ta, chẳng biết tại sao cậu ta không khỏi cảm thấy có chút phiền lòng, vì thế lập tức mở miệng cao giọng nói với bóng lưng của Tô Kinh Mặc: "Cậu giả bộ thanh cao cái gì! Tôi thấy nếu cậu gặp được cơ hội để hot thì chắc chắn cậu sẽ cởi đồ còn nhanh hơn cả tôi đấy!"

Tô Kinh Mặc lập tức đóng cửa phòng xem như đáp lại, hoàn toàn ngăn cách giọng nói của Hứa Bồi Nhiên ở ngoài phòng khách.

Sau đó cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn số tiền gửi ngân hàng chỉ mới có bốn con số hiện tại của mình, thở dài một hơi, ngay cả bên trong đôi mắt mèo màu hổ phách cũng dâng lên sự uể oải nhàn nhạt: "Rốt cuộc khi nào thì mình mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn đây?"

Nếu như không phải đã trả bốn tháng tiền phòng gồm một tháng tiền cọc và ba tháng tiền thuê phòng, trên người của cậu không còn lại bao nhiêu tiền thì Tô Kinh Mặc đã sớm chẳng muốn ở chung với Hứa Bồi Nhiên nữa.

Vừa nghĩ đến không biết phải tiếp tục ở cùng với người như thế này đến khi nào, Tô Kinh Mặc đột nhiên cảm thấy tâm trạng có chút hậm hực.

***

[Ting! Kiểm tra cho thấy cảm xúc của Tô Kinh Mặc đang chập chờn kịch liệt, giá trị hạnh phúc giảm 16 điểm với biên độ lớn! Giá trị hạnh phúc hiện tại: 60.]

[Nhắc nhở: Tô Kinh Mặc đang buồn chán về người thuê cùng phòng, vô cùng cần một nơi ở mới, hơn nữa hi vọng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.]

[Xin kí chủ chú ý, giá trị hạnh phúc của Tô Kinh Mặc sắp giảm dưới ngưỡng an toàn! Đề nghị kí chủ dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành mong muốn của Tô Kinh Mặc, gia tăng giá trị hạnh phúc của cậu ấy để tránh gặp phải trừng phạt không cần thiết!]

Đột nhiên lại nghe thấy âm thanh máy móc vang lên trong đầu mình, bàn tay vốn đang phê duyệt tài liệu của Phó Thanh Hoài hơi khựng lại một chút.