Editor: sukiee
Tháng ba ánh mặt trời ấm áp.
Giản Tinh Xán ngồi trên xe đi tới tiệc mừng thọ của Từ lão gia, cậu ngồi trong xe, có chút khó chịu xoa xoa giữa mày.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của An Triết, dò hỏi nói: “Giản ca, anh làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Giản Tinh Xán nhàn nhạt lên tiếng.
“Vậy nếu anh không thoải mái thì sau khi đến nơi, liền cho người đi tìm phòng nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt nhé.” An Triết đương nhiên hy vọng cậu không cướp đi ánh nhìn của mọi người dành cho mình, tươi cười đầy mặt nói: “Không cần miễn cưỡng chính mình.”
Giản Tinh Xán nhàn nhạt nhìn An Triết một cái, cái liếc mắt này giống như nhìn thấu tâm tư của cậu ta: “Tôi không thoải mái, cậu rất cao hứng?”
An Triết ngượng cười ở trên mặt: “Làm, làm sao như thế được.”
Giản Tinh Xán không nói chuyện.
“Em, em chính là quan tâm anh!” An Triết hơi hoảng loạn giải thích, giọng nói còn mang theo ủy khuất cùng nức nở: “Hơn nữa em vui vẻ, là bởi vì em chưa từng tham gia buổi tiệc nào long trọng như vậy, em, em không giống anh, từ nhỏ đã ở bên ba mẹ, đây là lần đầu tiên có thể tới nơi như thế này, cho nên cao hứng một chút, anh sẽ không cười em như đồ nhà quê chưa hiểu việc đời đi, em……”
Giản Tinh Xán nhíu nhíu mày.
Ở một bên Lưu thị lại vội vàng an ủi nói: “A Triết, đừng thương tâm, về sau sẽ có nhiều cơ hội, hơn nữa mấy năm nay con vẫn luôn vất vả luyện tập ca hát cùng nhảy múa, yến hội lần này người bên giới giải trí đến rất nhiều, sẽ có nhiều đạo diễn lớn cùng tiền bối tới rất, khẳng định bọn họ đều sẽ thích con, Tinh Xán là anh trai con, nó đương nhiên sẽ vì con vui vẻ!”
An Triết chờ mong nhìn về phía Giản Tinh Xán dò hỏi: “Thật sao?”
Giản Tinh Xán nhìn cậu ta một cái, không để ý tới, liền không nói chuyện.
An Triết hơi xấu hổ, nhưng cậu ta rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, thậm chí trong mắt còn chứa chút chờ mong, mở miệng nói: “Nghe nói Từ lão gia cùng Thẩm gia là thế giao, không biết có thể nhìn thấy Thẩm ảnh đế không nhỉ, nếu có thể nhìn thấy anh ấy mà nói đối với em là hoàn toàn mãn nguyện, anh ấy chính là thần tượng của em!”
Bên trong xe lâm vào cảnh yên tĩnh, tất cả đều là giọng nói của An Triết.
Ngay lúc này, An Triết bỗng nhiên nhìn về phía bên cạnh Giản Tinh Xán, thử hỏi: “Giản ca, Từ lão gia rất thương anh, nếu là anh, ông ấy nhất định sẽ giúp anh gặp Thẩm ảnh đế đi!”
Giản Tinh Xán do dự một lát, chần chờ nói: “Thẩm…… Kiệt?”
An Triết cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, câụ ta sửng sốt nói: “Không phải Thẩm Kiệt, Giản ca, anh thế mà không biết Thẩm ảnh đế, chính là người siêu nổi tiếng, là con trưởng của Thẩm gia, anh ấy là người đạt ba giải thưởng lớn, là nam diễn viên trẻ tuổi nhất làm ảnh đế, Thẩm Lâm Kiệt!”
Ở giới giải trí, Thẩm Lâm Kiệt là một truyền thuyết, càng như một huyền thoại.
Ra mắt năm mười tám tuổi, tác phẩm điện ảnh đầu tiên của anh trở thành tác phẩm kinh điển nổi tiếnh, người mà nhà nhà đều biết, sinh ra trong gia đình đỉnh cấp hào môn Thẩm gia, người gặp người mê, quan trọng là anh ra mắt nhiều năm hiện giờ đã là siêu cấp đỉnh lưu, người đàg ông hàng đầu trong giới giải trí, chưa từng có scandal, thậm chí nhiều lần đạt TOP 1 trong danh sách những người đàn ông được nhiều người muốn cưới nhất, không ai có thể vượt qua được.
Giản Tinh Xán chớp chớp mắt, dưới ánh mắt chờ mong của An Triết nhàn nhạt gật gật đầu: “Ồ.”
An Triết khó nén được kích động, thậm chí còn sửa sửa quần áo của mình, nhấp môi cười nói: “Nghe nói anh ấy hôm nay cũng đến, không biết có thể gặp được không.”
Giản Tinh Xán không trả lời.
Trên thực tế, phần lớn kiến thức của cậu về thế giới này đều dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ, rất mỏng manh.
Đây là thế giới xa lạ, mà cậu lại không quan tâm việc của thế giới này, hoặc là nói, cậu căn bản không để bụng, bởi vì không có gì liên quan đến cậu.
……
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước biệt thự, đây như là một trang viên lộng lẫy, nhìn từ xa nó mang đến cho người ta cảm giác trầm trồ, đặc biệt là dàn siêu xe bên ngoài nhiều như nước chảy, Từ lão gia trong vòng là nhà chế tác có tiếng tăm lừng lẫy, là lão nghệ thuật gia, lần này ông đại thọ 80 tuổi, những người quyền thế tham gia đại thọ này nhiều không đếm xuể.
Lúc Giản Tinh Xán bước vào, nghe được không ít người tranh luận: “Tôi nghe nói Thẩm Lâm Kiệt, Thẩm ảnh đế đã về nước.”
“Là con trưởng Thẩm gia sao.”
“Đúng vậy, cậu xem lần đại thọ này của Từ lão gia, có rất nhiều vị tiểu thư ăn mặc xinh đẹp động lòng người như vậy, cậu nghĩ để ai ngắm?”
“Mấy vị đó cũng thật là, mấy năm qua nhiều người như vậy, chẳng ai lọt vào mắt xanh của cậu ta……”
Giản Tinh Xán đứng ở trong đám người yên lặng nghe.
Cậu lâu rồi không đến nơi náo nhiệt như vậy, nhất thời có chút không thích ứng.
Lưu thị chủ động đi tới lôi kéo cậu, làm bộ quan tâm, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Xán Xán, chúng ta muốn qua bên chào hỏi các gia chủ và các nhà đầu tư, con có đi không?”
Giản Tinh Xán do dự một chút rồi chậm rãi lắc đầu.
Lưu thị vui mừng, bà ta căn bản cũng không muốn mang cái thứ tạp chủng này theo, cơ hội tốt như vậy, bà đương nhiên muốn cho con trai của bà có thêm nhiều tài nguyên, Giản Tinh Xán không mò tới đó là tốt nhất.
“Vậy mẹ nhờ người hầu đem con đi nghỉ ngơi được không?.” Lưu thị ôn nhu cười, sắm vai người mẹ hiền từ: “Thân thể con không thoải mái, đừng miễn cưỡng.”
Giản Tinh Xán không quen với nơi náo nhiệt này, liền dứt khoát đồng ý cùng người hầu đến phòng nghỉ, người hầu cung kính đi phía trước dẫn đường, hai người đi một đoạn cách đại sảnh náo nhiệt, đến căn phòng nhỏ phía trước thì dừng lại.
Người hầu dặn dò với cậu: “Ngài có thể nghỉ ngơi ở đây, sẽ không có ai quấy rầy.”
Giản Tinh Xán ngoan ngoãn rũ mi: “Cảm ơn.”
Người hầu có chút kinh ngạc nhìn thanh niên tóc ngắn trước mắt, dáng người thanh tú, bên ngoài đồn đại Giản gia thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh là người kiêu căng, nhưng hiện tại khi tiếp xúc, lại cảm thấy người này rất dễ gần như một cậu bé ngoan, không kiềm được mà muốn thân cận, vì vậy giọng nói liền mềm mại hơn, dặn dò nói: “Ngài không cần khách khí, có ngài có yêu gì có thể nói với tôi.”
Giản Tinh Xán đáp lại.
Vào lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hương kì lạ.
Giản Tinh Xán lấy lại tinh thần, nhìn phía sơn cốc cách đó không xa, từ vị trí này có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất của sơn cốc, ở đó có thứ giống như đang nở rộ, hình như là một gốc cây hoa hướng dương đỏ tươi, mà cây này, đã từng ở trên Tề Võ Sơn, mỗi khi đến mùa xuân liền sẽ nở rộ, cậu thích nhất trèo lên trên cây chơi.
Thế giới này cũng có ư?
Giản Tinh Xán đột nhiên đứng lên. Tim cậu đập thình thịch, giống như bị mê hoặc, đi về phía sơn cốc.
Trong vô thức bước nhanh tới, càng lại gần, càng ngửi được mùi thơm của cây hướng dương, cậu đi tới dưới tàng cây, cây màu đỏ tươi đập vào mắt, ký ức về núi Tề Võ Sơn chợt ùa về.
Khi còn trẻ trâu, mỗi lần trốn học cậu sẽ trèo lên trên cành cây mà lười biếng.
Sư huynh luôn bắt được cậu mà đánh tới, thậm chí còn luôn uy hϊếp: “Huynh sẽ đem cây này chặt đi, xem đệ còn lười biếng nữa không.”
Tuy nói thế, nhưng cái cái cây đó lại một năm lại một năm lớn lên, càng cao càng chắc nịch.
Tính tình của cậu khi đó quâỵ phá, Sư huynh lại luôn ở phía sau giúp cậu dọn dẹp cục diện rối rắm, ba mẹ khi đó còn thường xuyên trêu chọc nói: “Chờ Xán Xán trưởng thành, liền cùng Lục Kiệt kết thành đạo lữ được không?”
Đại sư huynh đối với cậu rất tốt.
Cậu đương nhiên là nguyện ý rồi.
Mỗi lần cậu cùng sư huynh nhắc tới việc này, sư huynh ngày thường nghiêm khắc đều sẽ nghiêm túc giáo dục cậu nói: “Đệ vẫn còn nhỏ, không nên nghĩ đến việc này quá sớm, vậy nên vấn đề này về sau hẳn nói.”
Về sau…
Đáng tiếc bọn họ không có cái gọi là về sau…
Mọi người đều rời đi, chỉ để lại cậu sống trong từng hồi ức không được giải thoát, huyết mạch linh miêu khiến cậu có sinh mệnh lâu hơn người thường, mà cái này đối với cậu… như là một loại trừng phạt và tra tấn?
…………