Chương 2: Bại lộ gương mặt thật

Editor: sukiee

Sau hai ngày ở thế giới này, Giản Tinh Xán cuối cùng đã chậm rãi thích ứng với nơi ở mới này. Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với thế giới mà cậu từng sống. Từ thế giới tu chân với linh khí tràn đấy, mọi người ngự kiếm phi hành, thành trấn đa số đều tựa vào núi sông. Mà thế giới này, đều là các tòa nhà chọc trời, mọi người hình như đều không có tu vi, đi lại đều dựa vào phương tiện, giao thông phát triển, có vẻ những người tu chân đều đã mai danh ẩn tích. Thế giới này đối với cậu thực sự rất xa lạ, may mà trong thân thể cậu còn xót lại mảnh ký ức mỏng manh từ nguyên chủ, mới không làm cậu bị bại lộ.

Anh chết mà sống lại.

Đi tới một thế giới xa lạ, rồi trọng sinh vào một người xa lạ. phải đối mặt với những người xa lạ.

“Tinh Xán…”

Tiếng gọi từ ngoài cửa đưa Giản Tinh Xán trở lại thực tại. Cậu quay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một phụ nữ đứng ở đó, nhìn cậu với vẻ quan tâm. Phụ nữ này ăn mặc đẹp và xinh đẹp, nhanh chóng tiến lại gần và ôm lấy tay của Giản Tinh Xán, lo lắng hỏi: “Con không sao chứ?”

Giản Tinh Xán mở miệng, không tự giác buột miệng thốt ra: “Mẹ?”

Ký ức còn sót lại của nguyên chủ làm cậu theo bản năng gọi ra.

Người phụ nữ ngẩn người, tiếp theo bà có chút thân mật giữ chặt tay Giản Tinh Xán, lộ ra vẻ quan tâm tươi cười nói: "Tinh Xán, mẹ mấy ngày hôm trước ở nước ngoài, vừa trở về liền nghe được chuyện của con cùng An Triết, chắc đứa nhỏ kia lại không hiểu chuyện, lại chọc con sinh khí, con có vấn đề gì cứ nói với mẹ, mẹ khẳng định sẽ hảo hảo giáo huấn An Triết, làm chủ cho con!"

Giản Tinh Xán nhìn gương mặt hiền từ của người phụ nữ trước mắt có chút sững sờ, cuối cùng vẫn là chậm rãi lắc đầu.

Nhưng người phụ nữ thấy Giản Tinh Xán không nói lời nào, đem hộp thức ăn nhét nào tay Giản Tinh Xán: "Nào, mẹ có hầm chút canh gà bồi bổ cho con, con mau uống một chút."

Giản Tinh Xán nhìn bà múc canh cho mình, bộ dáng bận trước bận sau cũng có chút xuất thần, thẳng đến khi chén canh bị đưa đến trước mặt cậu, canh gà nấm hương mang theo hương thơm nức mũi, là mỹ vị nhân gian.

Người phụ nữ ôn nhu nhìn hắn, cười nói: "Nào, con thử xem, có ngon không?"

Giản Tinh Xán chậm rãi cầm lấy cái muỗng nhấp một ngụm, mới gật đầu: "Ngon lắm ạ."

Người phụ nữ tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội nói: "Kia còn nhiều lắm, con uống nhiều một chút, nếu thích lần sau mẹ lại mang thêm cho con."

Giản Tinh Xán cầm cái muỗng uống, nhấm nháp chút hương vị tan ra trong miệng, một bên nhẹ nhàng gật đầu. Cậu bị trận pháp phong ấn gần một trăm năm, ngày rộng tháng dài không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Năm ấy cậu mới có mười tám tuổi, chứng kiến cha mẹ cùng ca ca tỷ tỷ lần lượt chết trước mắt mình, làm tâm cậu một mảnh lạnh lẽo.

Đã thật lâu thật lâu, không có người nào quan tâm cậu như vậy.

Giản Tinh Xán trong lòng có chút ấm áp, hắn nhìn về phía bà, thanh âm nhẹ nhàng: "Cảm ơn mẹ."

Người phụ nữ kia biểu tình có chút quái dị, âm thầm đánh giá Giản Tinh Xán, giống như đang xem quái vật.

Giản Tinh Xán nghi hoặc ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"

Vị phu nhân lắc lắc đầu, bà vén lại tóc, chậm rãi nói: "Xán Xán, chuyện của con cùng An Triết mẹ đã nghe được, việc này khẳng định chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng Xán Xán à, con phải hiểu mẹ và ba đều rất quan tâm con, An Triết cũng đã bị giáo huấn, con cũng đừng nên để chuyện này trong lòng. Con cũng biết thằng bé từ nhỏ đã bị lừa đến nơi xa lạ, một người không nơi nương tựa cũng không có ba mẹ bên người, cũng vửa mới trở về nhà mấy năm nay, mẹ tin con sẽ không cùng em trai mình so đo, đúng chứ?"

Không nơi nương tựa.

Tâm Giản Tinh Xán dao động một chút. Cái từ này phải dùng trên người cậu mới đúng chứ.

Cha mẹ cậu đột ngột qua đời, cậu còn chẳng thể nhìn mặt họ lần cuối, thậm chí cậu còn mất một thời gian để tiếp thu sự thật rằng cha mẹ không còn nữa. Lai trăm năm,cậu chịu đựng trận pháp tra tấn vô hạn đó, thời điểm hồn phách sắp tiêu tan, trong nháy mắt, cậu lại cảm thấy chết cũng không phải là chuyện đáng sợ mà là một loại giải thoát.

Hẳn là nên có chút cao hứng đi.

Quãng thời gian trước đó cậu sống trong sự đau khổ, nhung nhớ, dằn vặt vì mất người thân, chịu đựng biết bao đau đớn, vất vả. Có lẽ... ở dưới hoàng tuyền có thể gặp lại bọn họ...

Người phụ nữ còn đang nói bên cạnh: "Tinh Xán, chuyện của con và Hạc Vân mẹ cũng đã biết. Hai đứa hẳn là đã có hiểu lầm gì đi. Không thành vấn đề, mẹ nhất định sẽ giúp con giải thích rõ ràng. Hạc Vân cũng đã nói với mẹ rồi, kỳ thật trong lòng nó vẫn luôn có con. Hôn ước này chúng ta vẫn duy trì nó, được không?

Giản Tinh Xán hoàn hồn, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần."

Bà sửng sốt: "Vậy con......"

"Không có hiểu lầm gì cả." Giản Tinh Xán tâm tình bình tĩnh, trong lòng là một mảnh tĩnh mịch: "Mẹ cũng không cần phải giải thích gì với anh ta."

Người phụ nữ cho rằng cậu giận quá mất khôn, bèn nói: "Con đừng nói bừa. Mấy ngày nữa là đại thọ 80 của Từ lão gia, toàn bộ giới giải trí cùng các danh gia vọng tộc đều tới đó chúc mừng. Đến lúc đó, mấy người nhà chúng ta dùng mặt mũi nào đi tới đó, biết giải thích thế nào?"

Giản Tinh Xán nói: "Con cũng không định là sẽ đi."

Bà không ngờ cậu sẽ từ chối thẳng như vậy, vội vàng khuyên: "Từ lão vẫn luôn nhớ mong và chiếu cố con mấy năm nay. Ngài ấy tuổi tác cũng lớn, Xán Xán vẫn là nên đi thăm đi."

Giản Tinh Xán xuyên qua đến thế giới này tới kỳ thật cũng không có gì niệm tưởng.

Bị phong ấn cùng cầm tù mấy trăm năm, cậu đã không còn gì luyến tiếc nữa rồi. Nay lại ngoài ý muốn bị trọng sinh đến nơi xa lạ này, chung quy lại vẫn chẳng có gì đáng để tâm lắm.

Nhưng nếu đã ở trong cơ thể của người khác, nghe thấy mẹ cuả nguyên chủ nói như vậy cậu cũng vẫn là hơi do dự.

Giản Tinh Xán từ trong suy nghĩ hoàn hồn: "Thôi được, con sẽ đến đó một chuyến."

Người phụ nữ thoạt nhìn thật cao hứng, vội vàng nói: "Được, vậy con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ không quấy rầy con nữa."

Giản Tinh Xán lên tiếng.

......

Từ trong phòng bệnh bước ra, vẻ tươi cười trên mặt người phụ nữ trong nháy mắt biến mất, sự ôn hòa, hiền từ ngay lập tức biến thành lạnh lùng cùng chán ghét.

An Triết đang đứng đợi cách đó không xa ngay lập tức đi qua: "Mẹ, thế nào rồi?"

Bà ta đưa tay nhận lấy khăn giấy y đưa, lau tay như thể vừa tiếp xúc với Giản Tinh Xán là dơ bẩn lắm vậy: "Yên tâm đi, cái thứ ngu xuẩn kia đã đáp ứng mẹ mấy ngày sau sẽ cùng đi tới tiệc mừng thọ Từ gia rồi."

An Triết thở dài nhẹ nhõm một hơi, cao hứng nói: "Vậy là tốt rồi."

Lưu thị gật gật đầu.

"Từ lão gia tử là ân sư của cha mẹ Giản Tinh Xán. Cha mẹ nó đã chết mấy năm nay, nhưng lão vẫn còn quan tâm nó." Lưu thị vừa nói vừa khinh miệt hừ lạnh: "Nếu không phải bởi vì thế lực kia của lão vẫn còn, còn có một vài thủ hạ của ba nó năm xưa vẫn đang nhìn chằm chằm theo dõi chúng ta, việc gì nhà ta phải dưỡng tên tạp chủng đó chứ."

An Triết dựa sát người bà ta: "Không có việc gì, Từ lão gia tử tuổi tác đã lớn như vậy, không thể che chở Giản Tinh Xán cả đời được."

Lưu thị an ủi hắn nói: "Chỉ khổ cho con cùng Hạc Vân......"

"Không có việc gì, con hiểu." An Triết mở miệng nói: "Ở giới giải trí Từ lão gia có địa vị rất cao, mấy năm nay bởi vì Hạc Vân ca mang danh là hôn phu của Giản Tinh Xán nên Từ lão cũng thực chiếu cố. Nếu giải trừ hôn ước này, khả năng cao mà nói tiền đồ của Hạc Vân sẽ bị ảnh hưởng. Vì tương lai của con với anh ấy, con nhẫn nhịn một chút vậy."

Lưu thị lộ ra vui mừng tươi cười nói: "Hai đứa có thể hiểu như vậy thì tốt. Về sau chỉ cần bỏ đi được cái phiền toái này, Lưu gia chúng ta sẽ lại hạnh phúc như xưa, con hiểu chứ.

An Triết gật đầu: "Ân!"

Chuyện của Lưu gia cùng Giản gia bắt đầu từ 20 năm về trước.

Cha mẹ Giản Tinh Xán dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lập nên tập đoàn Giản thị vang danh thời đó, mà khi đó phu thê Lưu thị vừa tới thành phố lớn, con nhỏ bị lạc, hai vợ chồng không một xu dính túi, cực kì đáng thương. May được Giản gia đưa tay cứu giúp, hỗ trợ công ăn việc làm đã đành, Giản phu nhân còn coi Lưu thị như chị em ruột thịt trong nhà mà đối đãi.

Nhưng số phận trêu ngươi, năm đó xảy ra biến cố ngoài ý muốn, Giản lão gia cùng phu nhân một lần đi công tác liền qua đời trong một tai nạn giao thông, chỉ để lại đứa con trai nhỏ mới có ba tuổi. Khoảnh khắc hấp hối đem đứa nhỏ cùng tập đoàn phó thác cho Lưu gia, hy vọng bọn họ có thể nuôi dưỡng đứa nhỏ, sau khi đứa nhỏ lớn khôn cho tiếp quản sự nghiệp. Lưu gia vui vẻ đáp ứng, hứa sẽ coi đứa nhỏ như con mình mà nuôi dưỡng.

"Năm đó con mất tích, mẹ và ba con rất tuyệt vọng, còn tưởng rằng sau này không thể gặp lại con." Lưu thị cười sờ đầu An Triết, cảm khái nói: "Cũng may, con nay đã trở về với chúng ta, một nhà đoàn tụ."

An Triết chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra chút biểu tình khổ sở: "Chính là, Xán ca giống như không thích con."

Lưu thị an ủi nói: "Con cùng nó so đo làm gì. Mẹ không phải nói với con rồi sao, nhịn nó một chút. Hiện tại, nó vẫn còn giá trị lợi dụng, chưa thể trở mặt được."

An Triết ngoan ngoãn gật gật đầu: "Con đã biết."

"Con yên tâm, tất cả những gì từng là của Giản Tinh Xán......" Lưu thị sờ đầu con trai, lúc đi ra khỏi bệnh viện quay đầu liếc nhìn lại một chút, đáy mắt xẹt qua một mảnh âm tàn, rồi lại quay sang An Triết ôn nhu nói: "Đều sẽ là của con."