Chương 4: Gặp mặt ảnh đế

Editor: sukiee

Giản Tinh Xán đang nghĩ ngợi, đi đến sân cây phía trước, lại thấy được một cái biển dựng ở đó, mặt trên viết: 【 phía trước là đất tư nhân, xin đừng đến gần

Cậu ngẩn người, đành phải dừng lại.

Tuy rằng rất muốn nhìn cây hướng dương, nhưng cũng hiểu, đây là đất của người khác, không thể tùy tiện xâm nhập, đây là vấn đề lịch sự và quy tắc cơ bản.

Có hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.

Giản Tinh Xán vừa định rời đi, ánh mắt lại rơi vào tấm bảng ở cổng sân, chỉ liếc mắt một cái, đồng tử vì khϊếp sợ mà mở to, chỉ thấy trên tấm bảng không hề có ký hiệu và chữ dư thừa nào, chỉ là những chữ tượng hình cơ bản, có thể thấy là tiện tay viết xuống, nhưng thực tế lại chỉ có cậu biết, đây chính là là nét chữ của sư huynh!

Ánh mặt trời chói chang, Giản Tinh Xán lại cảm thấy tim đập mạnh, máu khắp nơi trong cơ thể như sôi sục, muốn bốc cháy lên, cậu vô thức đi vào sân, chỉ cần xác nhận một chút, lại gần một chút…

Có lẽ vì quá mức khẩn trương, sắp tới sân ở chỗ đường mòn nhỏ, Giản Tinh Xán vì bước đi loạng choạng, thậm chí dưới chân vừa trượt xém nữa té ngã, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy——

“Cẩn thận.”

Một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cậu, nam nhân sức lực rất lớn, dường như rất dễ dàng liền đem cậu xách lên.

Giản Tinh Xán đứng yên ổn định hơi thở một chút, có chút hoảng loạn ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt thâm thúy của đối phương, nam nhân mày kiếm hơi chọn, thân hình cao lớn, mang một bộ tây trang màu đen cao cấp, khí chất thành thục, ổn trọng, hắn toàn thân toả ra hào quang cường đại, đó là một loại khiến cho người xung quanh bí bách từ trong ra ngoài, lại khiến Giản Tinh Xán có cảm giác gần gũi như đã từng quen biết người này, đó là một kiểu linh hồn rung động, làm hắn hoảng loạn.

Thẩm Lâm Kiệt giọng nói trầm thấp mà đầy từ tính: “Có sao không?”

Giản Tinh Xán lập tức hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu, ngoan ngoãn cuối đầu, thậm chí làm theo bản năng muốn dựa theo lễ nghi tông môn nửa ôm quyền hành lễ: “Đa tạ...”

Thẩm Lâm Kiệt có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Giản Tinh Xán sau khi nói xong, cũng nhận ra hành vi của bản thân bất đồng với nguyên chủ của thế giới này, trông rất khác thường quái dị, vì thế vội vàng buông tay xuống: “Tôi……”

Nhưng cậu chưa nói xong, có một giọng nói khác xen vào.

“Này! Cậu!”

Người làm vườn vội vàng đến trước mặt Giản Tinh Xán nói: “Nơi này là đất tư nhân, cậu không thấy được biển báo sao? Sao nào còn tiến vào?!”

Nói xong còn có chút khẩn trương liếc Thẩm Kiệt liếc mắt một cái.

Ai mà không biết nơi này là Thẩm ảnh đế không bỏ ra mấy chục tỷ ở khu rừng xa xôi nào đó đem về vô cùng tâm huyết mới nuôi sống được nó, ngày thường không cho phép bất kì kẻ nào tới gần nơi này, mà sau núi là cấm địa tất cả mọi người đều biết.

Hôm nay là đại thọ của Từ lão, hắn ham náo nhiệt, nghĩ chắc không ai sẽ không có mắt đến vùng cấm, không nghĩ tới vẫn bị người lạ đột nhập.

Nghĩ đến đây, người làm vườn càng thêm lo, cùng Giản Tinh Xán giận chó đánh mèo nói: “Cậu từ đâu tới, không biết nơi này là cấm địa sao, nếu không có thiệp hoặc là bị người mang theo, một mình làm sao thể tới bên này?”

Giản Tinh Xán bị chỉ trích, cả người có chút ngốc, cậu tự tiện bước vào vườn là do nhất thời bị cảm xúc kích động, thấy người làm vườn nổi giận thì biết chính mình đã gây họa, có chút không biết nên làm thế nào bây giờ.

Người làm vườn thấy cậu vẫn không nói chuyện, nhíu nhíu mày: “Này cậu?”

Giản Tinh Xán có chút nóng vội, cậu vừa nhấc đầu, liền thấy bên cạnh là Thẩm Lâm Kiệt.

Dưới tình cảnh này, người đàn ông bên cạnh lại nhàn nhã, là loại sống chết mặc bây, nhìn cậu quẫn bách, không có ý tứ nói giúp, như thể anh ta không phải là người vừa mới ra tay giúp cậu.

Đối mặt người làm vườn ép hỏi, nhất thời tình thế cấp bách, Giản Tinh Xán mở miệng nói: “Tôi không phải tới một mình.”

Người làm vườn sửng sốt.

Giản Tinh Xán nhìn người bên cạnh một cái, ngoan ngoãn kéo người xuống nước: “Chúng tôi đi cùng nhau.”

Người làm vườn khϊếp sợ, nhiều năm như vậy, Thẩm Lâm Kiệt đều tự mình đến đây, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm tiên sinh dẫn người đến, làm sao có thể không khϊếp sợ?!

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày, ý vị thâm trường liếc cậu một cái.

Người làm vườn có chút không tin, dò hỏi Giản Tinh Xán: “Thật sự? Cậu cùng ngài Thẩm là…… có quan hệ gì?”

Giản Tinh Xán cảm giác dừng trên người mình mọi tầm mắt giống như mũi nhọn, cậu có chút đáng thương liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, liếc mắt một cái, do dự do dự, nhỏ giọng mở miệng: “Anh ta là…… Là anh… tôi.”

Sau khi nói xong cậu hận không thể tìm cái khe đất chui vào, vừa rồi cậu do tình thế cấp bách mới nói dối, nhưng cậu từ nhỏ rất ít khi nói dối, tuy rằng thời trẻ trâu luôn quâỵ phá, nhưng là mỗi lần gặp rắc rối luôn có đại sư huynh giúp cậu, vừa rồi cậu không biết là trúng tà gì, mà lại là theo bản năng nhớ đến sư huynh.

Người làm vườn lập tức có chút hoảng, nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, có chút khẩn trương dò hỏi nói: “Là thật vậy sao tiên sinh?”

Giản Tinh Xán nghe vậy liền hối hận, cậu không nên nói dối, càng không nên hy vọng người xa lạ này sẽ giúp mình, Giản Tinh Xán hơi khó xử, có chút tuyệt vọng chuẩn bị thừa nhận sai lầm của bản thân, lại nghe một tiếng cười khẽ, dễ nghe lại dễ nghe.

Thật giống như trêu đùa rồi phát chút từ bi buông tha tiểu đáng thương.

Thẩm Lâm Kiệt đem ánh mắt thu trở về, nhìn về phía người làm vườn, thong thả ung dung lên tiếng: “Ừm.”

Giản Tinh Xán có chút thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.

Liền nhìn về phía nam nhân anh tuấn trên mặt mang theo ý cười lười biếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, chậm rì rì nói: “Thật sự.”