Chương 8

Chẳng lẽ anh có thể bỏ mặc một bạn học bị cận nặng lại còn không có kính ở phòng y tế và một mình về lớp? Anh đoán Ngu Tần có lẽ còn không nhìn thấy đường trở về lớp.

Ngu Tần ngoan ngoãn nhìn Nghiêm Thù, chỉ mím môi cười, uống thuốc mà Nghiêm Thù đưa cho cậu.

Thuốc có chút khó uống, Ngu Tần nhăn mũi có chút không vui.

Sau một hồi im lặng, cậu lo lắng siết chặt ngón tay: “Bạn học Nghiêm, cảm ơn cậu, thuốc có giá bao nhiêu? Tôi sẽ trả lại cho cậu.”

“Không nhiều tiền, không cần.”

“Ồ.”

Ngu Tần muốn nhân cơ hội lấy thông tin liên lạc của Nghiêm Thù, đáng tiếc không thành công nên cậu có chút ủ rũ nói.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Ngu Tần đi theo Nghiêm Thù đứng dậy trở về lớp học.

Cậu mặc lại áo khoác đồng phục, Nghiêm Thù cau mày nhìn nhưng cũng không mở miệng ngăn lại, lúc năm sáu giờ, mặt trời đã không còn quá nóng.

Tầm mắt của Ngu Tần mơ hồ, chỉ có thể dựa vào Nghiêm Thù.

Bước chân của Nghiêm Thù rất chậm, lúc đi xuống cầu thang, chân Ngu Tần từng chút một dò tìm phía trước, khi tìm được bậc thang mới dám đặt chân, Nghiêm Thù cũng sốt ruột đỡ cậu.

“Tôi cõng cậu trở về.” Rẽ sang một tầng cầu thang khác, Nghiêm Thù lên tiếng.

“Không, không cần.” Ngu Tần nhanh chóng từ chối. Ngực của cậu sẽ bị phát hiện mất.

Ngu Tần càng cúi thấp hơn, như là hận không thể vùi vào trong đất: “Xin, xin lỗi.”

“Không sao.” Nghiêm Thù nhìn Ngu Tần đang giật mình, khẽ nói.

Đi chậm mãi cũng tới lớp, Ngu Tần trở về chỗ ngồi của mình, ở trên mặt bàn có một cặp kính.

Cậu vươn tay ra nhưng lại bị Nghiêm Thù giật lấy trước.

“Mắt kính đã không còn.”

Hẳn là bị vỡ lúc cậu ngất xỉu và ngã xuống đất.

Nghiêm Thù cầm gọng kính trống không nói với Ngu Tần: “Tan học tôi đưa cậu về nhà.”

Nói xong thì chuông vào lớp vang lên, không đợi Ngu Tần trả lời, anh đã trở về chỗ ngồi.

Thật ra không cần vậy, cậu có thể gọi người tới đón mình, có điều lời này Ngu Tần chỉ có thể nói ở trong lòng.

Nhà Ngu Tần không xa, Nghiêm Thù đi theo con đường mà Ngu Tần chỉ, nhưng càng đi anh càng cảm thấy quen thuộc, đây không phải là đường về nhà anh sao?

Đèn báo của thang máy nhảy lên tầng mười, ánh mắt Nghiêm Thù trầm tư, thậm chí cả số tầng cũng giống nhau.

“Là căn 102.” Ngu Tần bước ra khỏi thang máy, dừng lại thông báo cho Nghiêm Thù, bởi vì cậu không biết 102 ở đâu.

“Cậu sống ở đối diện nhà tôi?” Nghiêm Thù nhìn chằm chằm Ngu Tần, lộ ra ánh mắt thăm dò.

“Hả? Phải không?” Ngu Tần chớp chớp mắt, hai mắt không đeo kính trống rỗng, mờ mịt nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi tới.”

Trên thực tế, Ngu Tần đã biết khi chuyển đến đối diện nhà Nghiêm Thù, từ lúc cậu nhớ ra đây là một cuốn tiểu thuyết thì Ngu Tần đã muốn đến gần Nghiêm Thù, nhưng cậu lại không tìm được cách cho nên cậu chỉ có thể dùng phương pháp ngu xuẩn nhất để rút ngắn khoảng cách vật lý giữa hai người.

“Lần đầu tiên tới?”

“Đúng vậy.” Ngu Tần cười ngượng ngùng: “Đồ đạc là nhờ người dọn tới, còn có bảo mẫu dọn dẹp.”

Vì vậy cũng không cần tới cậu.

Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa, mời Nghiêm Thù vào nhà.

Phòng này ban đầu đã có nội thất hoàn thiện, khi mua nó là có thể xách giỏ vào ở luôn.

Nghiêm Thù từng muốn mua nó để thông hai phòng nhưng cuối cùng lại từ bỏ vì nhiều lý do, anh liếc nhìn nó, phong cách tổng thể của căn phòng này không thay đổi nhiều nhưng có một số chỗ nhỏ khác biệt, các góc của bàn ghế được phủ bằng bọt biển để bảo vệ, toàn bộ phòng khách được trải thảm sang trọng ngoại trừ một không gian mở nhỏ ở lối vào.

Nghiêm Thù thu hồi ánh mắt hỏi Ngu Tần: “Trong nhà cậu có kính dự phòng không?”

“Có, có.” Ngu Tần cởi giày và tất ra, đi chân trần vào phòng khách, ngón chân trắng nõn rơi vào thảm: “Có điều tôi không biết ở đâu, tôi phải gọi điện hỏi một chút.”

Nghiêm Thù liếc nhìn mắt cá chân tinh tế mượt mà của Ngu Tần, đứng ở cửa không nói gì, dường như không có ý định đi vào.

Không đeo kính, Ngu Tần không dám đi lại, cũng không có chỗ để cặp sách gần đó, vì vậy cậu ngồi quỳ trên tấm thảm sang trọng, lấy điện thoại từ cặp sách ra gọi cho mẹ Tống.

“Dì, dì để kính dự phòng của con ở đâu vậy?”

Ngu Tần bật loa ngoài, giọng nói bên kia điện thoại đặc biệt lớn: “Trong ngăn kéo dưới bàn trà.”

“Vâng, được rồi.”

“Tiểu Tần, con nhớ ăn cơm, đồ ăn để trong tủ lạnh, canh trong bếp vẫn còn ấm, đừng quên ăn.”

“Con biết rồi.”