Chương 9

Bên kia điện thoại lại lải nhải không biết dặn dò cái gì, Ngu Tần nghe, nhẹ nhàng trả lời, nhà riêng khiến cậu thả lỏng, thân thể chậm rãi nằm trên mặt đất, cậu quay lưng về phía Nghiêm Thù, eo áp sát vào cặp sách dưới bụng, chu lên nửa cái mông tròn trịa, mông áp vào lòng bàn chân, lòng bàn chân đỏ bừng.

Ánh mắt xẹt qua hình như đình trệ, Nghiêm Thù quay đầu lại, trên tủ giày có treo một bức tranh sơn dầu vẽ một người phụ nữ tóc vàng với bộ ngực trần, đâm thẳng vào mắt Nghiêm Thù.

Sao lại có người có thể đặt một bức tranh như vậy ở đây?

Nghiêm Thù lại dời ánh mắt xuống, dừng lại ở trên tủ giày tương đối bình thường.

“Trong ngăn kéo dưới bàn trà.” Cúp điện thoại, Ngu Tần quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thù thỉnh cầu: “Có thể phiền cậu giúp tôi tìm không, tôi không nhìn thấy.”

Nghiêm Thù lạnh lùng nhìn Ngu Tần, anh cởi giày thể thao ra, im lặng đi vào phòng khách và tìm thấy kính dự phòng của Ngu Tần.

Cặp kính gọng đen giống như cái trước, Ngu Tần đeo kính lên, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Nghiêm Thù không nói nhiều, đi thẳng ra cửa xỏ giày định rời đi.

Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo lạ thường, Ngu Tần không biết có chuyện gì, rõ ràng vừa rồi còn đang rất tốt mà.

Cậu mím môi, lo lắng đi tới chỗ Nghiêm Thù nhưng lại bị ống quần quá dài vướng chân mà vấp ngã ở bước cuối cùng, quỳ gối dưới chân Nghiêm Thù.

May mắn trên mặt đất trải thảm nên không đau lắm.

Ngu Tần xoa xoa đầu gối, không rảnh quan tâm nó, cậu ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thù: “Bạn học Nghiêm, có tiện cung cấp thông tin liên lạc không?”

Nghiêm Thù nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sâu thẳm tối tăm, cho đến đi Ngu Tần đứng dậy, anh mới lấy điện thoại từ trong túi ra đưa tới trước mặt Ngu Tần.

“Tinh tinh.”

“Bạn học Nghiêm, cậu thông qua đi.”

Ngu Tần nhìn điện thoại trong tay Nghiêm Thù.

Tâm tư của cậu quá rõ ràng và cũng quá mức khẩn trương.

Lông mày Nghiêm Thù nhíu chặt, thông qua bạn tốt wechat với Ngu Tần.

--

Nghiêm Thù mở cửa rời đi.

Ngu Tần lại xoa xoa đầu gối, cậu cúi nhìn điện thoại, đi ngang qua phòng khách đến phòng bếp.

Hình đại diện của Nghiêm Thù là một chú chó vàng dễ thương, nó được chụp trên đồng cỏ, dưới ánh mặt trời màu lông ánh vàng rực rỡ và lóa mắt, móng vuốt trước của nó còn sơn một đóa hoa nhỏ màu vàng.

Trong tiểu thuyết thì chú chó này được gọi là Bì Tạp, nó lớn lên cùng Nghiêm Thù, ngay sau khi Nghiêm Thù bị tàn tật thì chú chó này cũng chết, đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời anh.

Ngu Tần tải xuống và lưu ảnh đại diện của anh, nhấp vào vòng tròn bạn bè của Nghiêm Thù.

Vô thức đi đến cửa bếp, phòng bếp không có trải thảm, lòng bàn chân là gạch men trắng lạnh lẽo, Ngu Trần niết mũi chân, rít lên chịu không nổi, cậu nghiêng đầu tìm đôi dép ở để cửa bếp xỏ vào.

Ở tầng trên của tủ lạnh là bữa tối do mẹ Tống chuẩn bị, một đĩa lớn gồm ba cái sủi cảo, Ngu Tần cho sủi cảo vào nồi hấp lại rồi bưng lên bàn ăn.

Vòng tròn bạn bè của Nghiêm Thù không có thông tin gì, Ngu Tần xem đi xem lại chỉ nhìn thấy ảnh chụp màn hình của một trò chơi, nhưng đã là ba năm trước, Ngu Tần rất khó xác định hiện tại Nghiêm Thù có còn chơi trò chơi này không.

Cậu lên mạng tìm kiếm thông tin về trò chơi có tên là , đây là một trò chơi bắn súng dưới góc nhìn thứ nhất được mô phỏng bối cảnh thực sự của Thế chiến II trên PC, một trận gồm 100 người chơi được chia thành hai doanh trại, mỗi doanh trại năm mươi người, binh chủng có áo giáp, trinh sát, mệnh lệnh được ban hành cũng mô phỏng bối cảnh thực tế, từ trên xuống dưới dành cho chỉ huy, đội trưởng, thành viên trong đội…

Ngu Tần nhìn nó, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, như thể cậu đang giải quyết một vấn đề khó khăn nào đó.

Bắn súng dưới góc nhìn thứ nhất là gì, tại sao binh chủng còn phải phân ra ba loại quân, chỉ huy lại là gì?

Ngu Tần người chưa bao giờ chơi game không biết gì cả.

Ngu Tần hung hăng cắn một miếng sủi cảo, như thể trút bỏ những nghẹn khuất khó hiểu của mình.

Sau nửa giờ cuối cùng cậu cũng tìm được chỗ để tải trò chơi xuống.

Cậu lau miệng, dọn bát đĩa vào bồn rửa, đợi ngày mai mẹ Tống đến đây sẽ rửa.

Trò chơi này cần phải tải trên máy tính, Ngu Tần bước vào phòng làm việc và mở chiếc máy tính mà cậu chưa sử dụng quá hai lần kể từ khi mua nó.

Máy tinh đi kèm với một trình quản lí phần mềm tương đối an toàn, Ngu Tần nhấp vào nhưng không tìm thấy “Thế giới luyện ngục.”

Sau đó cậu chỉ có thể dùng phương pháp thứ hai, xem hướng dẫn trên mạng rồi học cách tải xuống từng bước, nhưng tại sao sau khi quá trình tải xuống hoàn tất lại đột nhiên xuất hiện nhiều icon như vậy? Gì mà kỳ tích, cánh hoa mặt bàn, hiệp khách võng du…

Không phải chỉ có một trò chơi thôi sao?

Hẳn không dowload sai đâu nhỉ?

Ngu Tần e ngại trong lòng, cau mày, nhấp đúp mở biểu tượng .

Không phải chỉ có một trò chơi sao?

Màn hình đen nhất thời xuất hiện làm Ngu Tần sợ tới mức trốn lại, sau đó một giao diện đăng nhập trò chơi nhảy ra nhưng tên trò chơi ở trên lại là “Mê chơi Hồng Nguyệt”, bối cảnh là một người phụ mặc trang phục cổ xưa mỏng manh, chỉ che đi những bộ phần quan trọng.

Hai mắt Ngu Tần mở to, cho dù là đồ ngốc thì cậu cũng biết mình đã tải nhầm, hoảng loạn trong lòng, cậu muốn tắt trò chơi đi nhưng lại không biết nhấp vào đâu, máy tính đột nhiên vang lên một nền nhạc sôi nổi và chói tai khiến cậu sợ tới giật mình, con trỏ của máy tính không nhìn thấy ở đâu, cậu vội vàng trượt chuột tìm kiếm con trỏ máy tính để bàn, di chuyển đến dấu x và tắt nó đi.

Phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, Ngu Tần mím chặt môi, khóe miệng hơi xệ xuống, ánh mắt dừng trên giao diện lộn xộn của máy tính, hai chân đặt lên mặt ghế, hai cánh tay gầy gò của cậu vòng qua đầu gối, bất lực trốn vào chiếc ghế dựa bằng da.

Tại sao cậu không thể làm tốt bất cứ thứ gì?

Tải xuống một trò chơi cũng có thể tải sai.

Màn hình máy tính dần chuyển sang màu đen và chuyển sang chế độ ngủ vì không có người sử dụng.

Ngu Tần nhìn khuôn mặt phản chiếu trên màn hình, thất vọng cúi đầu xuống.

Trong một lúc lâu, cậu bị cuốn vào những cảm xúc gọi là suy sụp và rơi vào một vòng xoáy đen tối.

Phòng làm việc lớn được thắp sáng rực rỡ nhưng không thể xuyên qua mái tóc dài và chiếu tới đáy mắt Ngu Tần.

Thật ra cậu đã quen với điều đó rồi, không phải sao?

Quen với thất bại, quen với việc cái gì cũng làm không tốt, quen với việc bị coi là kẻ thất bại.