Chương 7

Giường bệnh của Ngu Tần bị cửa sổ che khuất còn ở vị trí trong cùng, Nghiêm Thù dừng lại một chút, ngồi ở bên mép giường, nhẹ nhàng nâng Ngu Tần lên ôm cậu vào lòng.

Áo khoác đồng phục được kéo xuống một nửa thì Ngu Tần tỉnh lại.

Gió lạnh từ điều hòa phả vào l*иg ngực đang mở của Ngu Tần, cậu dường như đang căng thẳng, một tay che khóa kéo đã bị kéo xuống, rụt cằm ôm ngực, cả người cuộn tròn như quả bóng.

Sương mù trước mắt mờ mịt làm cậu không nhìn rõ thứ gì, cậu lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường màu trắng ở phía đối diện.

Bàn tay Nghiêm Thù đang kéo khóa bỗng dừng lại, anh nhìn người trước mặt rõ ràng đang trở nên lo lắng, cau mày: “Làm sao vậy?”

Là giọng nói của Nghiêm Thù. Ngu Tẫn thoáng yên tâm nhưng bàn tay che ngực vẫn không buông ra.

Cậu rướn cổ lên và cố gắng nhìn về người trên đỉnh đầu nhưng cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Lông mày cậu nhíu chặt, mặc dù ánh mắt cậu mê mang nhưng lại càng thêm phần thuần khiết, Nghiêm Thù cúi đầu nhìn Ngu Tần vừa nghĩ.

“Có thể lấy kính giúp tôi không?” Giọng nói của Ngu Tần rất nhỏ, giống như sợ làm phiền đến người khác nên giọng điệu rất nhẹ nhàng.

“Kính?” Nghiêm Thù thuận tay vén mái tóc quá dài che khuất lông mày của Ngu Tần lên, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của cậu, đáy mắt anh lóe lên một tia kinh diễm thoáng qua.

Cậu quả thật có một cặp kính, Nghiêm Thù nhớ lại người ngồi trên bàn ở tiết học trước, một cặp kính gọng đen che gần hết khuôn mặt.

Nghiêm Thù rút tay về, tóc trên trán Ngu Tần nhanh chóng rơi xuống, anh đáp: “Tôi không biết nó rơi ở đâu, lúc đưa cậu tới đây cũng không thấy.”

“Được, được.” Ngu Tân ríu rít, không dám phiền Nghiêm Thù tìm giúp cậu.

“Bác sĩ nói cậu mặc quá nhiều quần áo nên mới bị ngất xỉu vì say nắng.”

“Ồ, là như vậy.”

Nghiêm Thù nhìn Ngu Tần vẫn chưa cởi hết quần áo, nói: “Bác sĩ bảo cởi cậu cởϊ áσ khoác.”

Ngu Tần chớp chớp mắt, lại hỏi lại: “Có thể không cởi ra không?”

“Ừm?” Nghiêm Thù nghi hoặc, có gì mà không cởi được?

Trái tim Ngu Tần run lên, lập tức nói: “Không, không phải.” Cũng không biết cậu đang phủ nhận cái gì.

Cậu quay đầu nhìn xung quanh, chậm rì rì thỉnh cầu nói: “Vậy cậu có thể giúp tôi kéo rèm lại không?”

Có một số người tương đối chú trọng sự riêng tư, điều này Nghiêm Thù hiểu được, anh đứng lên và kéo rèm lại.

Lúc này Ngu Tần mới chậm rãi cởϊ áσ khoác đồng phục ra.

Cậu vẫn khom lưng như cũ, nhưng lại lộ ra hai cánh tay trắng như sứ.

Những chiếc lá xanh ngoài cửa sổ đang rào rạt trong gió, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện.

Nghiêm Thù ngồi trên ghế cạnh cửa sổ một lát, vén rèm lên đi ra ngoài.

Khóe môi Ngu Tần giật giật, cậu muốn ngăn cản Nghiêm Thù rời đi nhưng lại không dám.

Hai chân cậu cuộn tròn, cậu đặt cằm giữa hai đầu gối, trông có vẻ lạc lõng và mất mát.

“Nước hoa sen có khả năng kháng bệnh, mỗi lần một bữa.”

Rèm một lần nữa được xốc lên, Nghiêm Thù cầm thuốc đi vào thì nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ngu Tần như sắp khóc, anh dừng lại và không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nghe thấy giọng nói, Ngu Tần ngạc nhiên ngước lên, vẻ mặt trày đầy vui mừng: “Bạn học Nghiêm, cậu không đi?”

Nghiêm Thù bỗng dưng hiểu vì sao vừa rồi Ngu Tần có biểu cảm như vậy, cậu còn tưởng rằng mình bị bỏ rơi.

Anh xé túi nilon bao bì của nước hoa sen, nhét ống hút vào trong đó và đưa cho Ngu Tần: “Làm sao vậy?”