Chương 6

Lưới bảo vệ của sân bóng rổ không cao, năm đó làm bị ăn bớt xén nguyên vật liệu nên chỉ đóng vai trò trang trí.

Cậu nhìn qua tấm lưới bảo vệ, bên trong có bạn học của bọn họ, đại khái đang là tiết thể dục nên Lâm Kỳ không biết lịch học, trong lòng Ngu Tần suy đoán như vậy.

Bóng rổ rời tay trong nháy mắt, bay nhanh về phía Lâm Kỳ bên ngoài, dưới ánh mặt trời nhìn không thấy bóng dáng, giống như sao băng.

Kết quả của việc không vận động trong thời gian dài là thể lực của Ngu Tần rất không tốt, cậu vội vàng đuổi kịp và đẩy Lâm Kỳ ra một giây trước khi quả bóng rổ rơi xuống đầu cậu ấy.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào quả bóng rổ sắp rơi xuống, trong lòng mỗi người đều như có một sợi dây căng chặt, nhưng lại bị chim cánh cụt đột nhiên xông vào mắt.

Bạn học không biết từ đâu xuất hiện, kéo lê chiếc quần rồng dài, chạy vụng về lắc lư như chim cánh cụt, như thể không nhìn đường, vùi đầu vào mặt hất Lâm Kỳ lùi lại một bước sau đó bị quả bóng rổ đập vào đầu rồi ngất xỉu xuống đất.

Trong sân thi đấu phát ra tiếng hô sợ hãi, một số nữ sinh trên đài còn che mắt lại vì sợ hãi.

Quả bóng là Bùi Duyên tranh đoạt với người đối diện, không ai đoán trước được sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.

Nghiêm Thù lập tức xuống sân khi nhìn thấy có người bị ném trúng.

Bùi Duyên hung ác nhìn chằm chằm vào người đoạt bóng, giơ ngón giữa lên, đôi môi mở ra rồi đóng lại: “Mày chờ đấy.”

Mẹ nó dám chơi đểu còn va chạm vào ông đây.

“Bạn học?” Nghiêm Thù vừa chơi bóng nên cả người đầy mồ hôi, mồ hôi trên trán cũng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Lâm Kỳ không phản ứng, đứng ở bên cạnh mở to hai mắt, cậu ấy vẫn đang sững sờ.

Nghiêm Thù nửa ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy Ngu Tần vào trong lòng, đồng thời anh cũng nhận ra Ngu Tần là bạn học hình như bị sốt ở tiết học trước.

Anh đυ.ng vào người Ngu Tần, thấy đối phương còn chưa tỉnh thì dứt khoát bế lên.

Nhẹ vậy, đây là suy nghĩ đầu tiên của Nghiêm Thù, còn nhẹ hơn cả con chó mà anh nuôi trong nhà.

Tuy nhiên trong một cảm giác nhất thời, anh quay đầu lại nhìn Lâm Kỳ vẫn còn sững sờ, nói: “Tôi đưa cậu ấy tới phòng y tế.”

“Được.”

Trên đài thi đấu phát ra vài tiếng thét chói tai bởi vì giờ phút này, hành động của Nghiêm Thù, người luôn cao cao tại thương lại ôm người khác, còn là ôm kiểu công chúa!

Nghiêm Thù không phải không nghe thấy, nhưng anh sẽ không để ý tới, người ta đã ngất xỉu rồi, ai còn rối rắm vấn đề này, chẳng lẽ còn trông cậy một người té xỉu quàng tay qua cổ anh hay là trông cậy vào sự giúp đỡ của một học sinh chuyển trường ngu ngốc.

Một đường ôm Ngu Tần tới phòng y tế lại nhẹ nhàng hơn cả chơi nửa trận bóng.

“Tại sao lại mặc nhiều như vậy vào mùa hè?” Bác sĩ nhăn mày, phàn nàn nói: “Cậu ta không ngất xỉu.”

Nghiêm Thù: “Đầu của cậu ấy không sao chứ?”

“Không có việc gì, chỉ là bị say nắng. Thể chất quá kém, nghỉ ngơi một lát là được.” Bác sĩ nói, lại thấy một học sinh khác đi khập khiễng vào cửa, ông ấy muốn đi xem bạn học mới nên quay đầu lại nhìn Nghiêm Thù nói: “Cậu giúp bạn cậu cởϊ áσ khoác ra.”