Chương 16

Cuối tuần, tiệc sinh nhật của Nghiêm Thù đúng hạn tới.

Tiệc sinh nhật được tổ chức trong biệt thự của nhà Nghiêm Thù, Ngu Tần đến đúng lúc Bùi Duyên và Lâm Kỳ đang chuẩn bị bước vào cửa.

Tuy nhiên cả hai hiện tại không hợp nhau, nhìn đối phương đều không vừa mắt.

Ngu Tần run rẩy lo đi theo hai người vào, cậu trốn trong một góc ghế sofa cách đó không xa.

Ngay khi cậu giả vờ lấy một đĩa bánh ngọt thì cậu chợt thấy Bùi Duyên đang lấy một ly rượu từ người phục vụ bên cạnh.

Sắc mặt Ngu Tần thay đổi, rón ra rón rén mang đĩa bánh ngọt qua, khóe mắt nhìn xung quanh một vòng, thừa dịp không ai chú ý cậu va vào cánh tay đang cầm ly rượu vang của Bùi Duyên.

“Mẹ kiếp.” Rượu vang đỏ bị đổ đầy đất, một tiếng mắng chửi lập tức bật ra từ miệng Bùi Duyên.

Tay phải dính rượu cầm theo một ly rượu rỗng, rượu vang đỏ dọc theo cánh tay chảy xuống, Bùi Duyên đen mặt nhìn người khởi xướng.

Ngu Tần sợ hãi lùi lại mấy bước, cậu sợ Bùi Duyên sẽ đánh mình: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Bùi Duyên lạnh giọng mắng: “Cậu đi không biết nhìn đường à?

Ngu Tần cẩu thả xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi.”

“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Thù đã thay quần áo xuống lầu thì phát hiện tranh chấp ở đây.

Bộ vest đen, cổ tay áo đeo phỉ thúy, trâm cài trên ngực mang theo hai chiếc lông vũ, tóc cũng được vuốt lên.

“Không có việc gì.” Nhớ tới đây là tiệc sinh nhật của anh em tốt nên Bùi Duyên nuốt xuống sự bực mình: “Lần sau chú ý.”

“Được được.”

Bùi Duyên: “Tôi đi rửa tay.”

Nghiêm Thù gật đầu, gọi một người phục vụ: “Cậu qua dọn dẹp đi.”

Sau khi Bùi Duyên rời đi, Nghiêm Thù chuyển mắt sang nhìn Ngu Tần bên cạnh, bồ đồ lẽ ra phải vừa vặn với người nhưng dường như lại được cố tình làm lớn hơn vài thước, giống như một đứa trẻ lén mặc quần áo của người lớn, ống quần bị kéo lê trên mặt đất.

“Tây trang là mượn?” Nghiêm Thù ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Ngu Tần.

“Không phải.” Tây trang được cố tình làm lớn để che giấu dáng người của Ngu Tần.

Ngu Tần không biết Nghiêm Thù định làm gì, vội vàng lui lại nhưng bị Nghiêm Thù nắm lấy cổ chân qua tây trang của cậu, không thể động đậy.

Sau khi Ngu Tần đứng yên, bàn tay Nghiêm Thù nghiêng vào từ miệng ống quần, bàn tay hơi lạnh chạm vào da thịt ấm áp mịn màng khiến Ngu Tần rùng mình.

Một bàn tay có thể hoàn toàn nắm hết cổ chân, ống quần dài rộng che hết mọi thứ, Nghiêm Thù véo xương mắt cá chân của Ngu Tần rồi lại vuốt ve như thể lưu luyến.

Chỉ trong chốc lát, giống như ảo giác, Ngu Tần có ý muốn chạy trốn trong nháy mắt, đây giống như sự cảnh giác của một con thỏ.

Nghiêm Thù từ từ rút tay về, lần lượt gập ống quần bị rũ đến mặt đất của Ngu Tần.

“Cảm ơn.” Ngu Tần sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy áy náy, hóa ra Nghiêm Thù muốn giúp cậu xắn ống quần vậy mà cậu lại muốn trốn. Cậu rụt rè nói cảm ơn, muốn rút chân về nhưng lại bị Nghiêm Thù giữ mắt chân.

“Đừng nhúc nhích.” Nghiêm Thù nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Ngu Tần, giống như có thể xuyên qua lớp vải nhìn thấy da thịt bên trong, anh vòng qua cổ tay mình, thong thả ung dung tháo ra nút áo phỉ thúy trên cổ tay áo, sau đó ống quần kéo lên được cố định.

Nút áo phỉ thủy treo ở bên ngoài xương cổ chân Ngu Tần, lộng lẫy dưới ánh đèn rực rỡ, sáng lạn bắt mắt, giống như hai hồ nước xanh lam sâu thẳm trên cổ chân Ngu Tần.

Càng giống như sự đánh dấu của một con thú săn mồi, thong thả ung dung, không hoảng hốt và dán nhãn con mồi mà anh vừa lòng.

“Không tồi.”

Nghiêm Thù đứng dậy, mặt mày âm trầm nhưng lại nở nụ cười ấm áp, giọng điệu sung sướиɠ giống như một lời khen, có điều Ngu Tần lại cảm thấy nguy hiểm không hiểu vì sao.

Cậu cẩn thận kéo ống quần, vẻ mặt xấu hổ: “Phỉ thúy mỏng manh, nếu bị vỡ thì phải làm sao?”

Cậu tính tính kho bạc nhỏ của mình, có thể không đủ trả.

Nghiêm Thù cười trầm ngâm, tiến đến bên tai Ngu Tần, hơi thở của anh dường như phả vào lỗ tai Ngu Tần: “Vậy cậu phải cẩn thận.”

“Hả?” Ngu Tần ngẩn ngơ.