Chương 17

“Nghiêm Thù, cậu đang làm gì vậy?” Bùi Duyên trở về sau khi rửa tay, từ phía xa anh ta nhìn thấy Nghiêm Thù và Ngu Tần đang dựa vào rất gần, ánh mắt do dự chuyển qua lại từ Nghiêm Thù sang Ngu Tần.

“Không có gì.”

“Không có gì?” Bùi Duyên nhìn chằm chằm vào nút áo dưới chân Ngu Tần, lại khó hiểu nhìn Nghiêm Thù: “Cậu.”

Nút tay áo hơn bảy trăm vạn chỉ để buộc cái đó thôi sao?

Nghiêm Thù cười một tiếng lại giống như không thèm để ý: “Tôi đi trước.”

“Được rồi, cậu đi đi.” Bùi Duyên nhếch miệng cười trả lời, ánh mắt hung tợn nhìn xung quanh buộc những người đang nhìn chằm chằm bên này phải rút lui.

Nghiêm Thù đợi Ngu Tần gật đầu rồi mới rời đi.

Bùi Duyên tất nhiên chú ý tới, anh ta khó chịu xuy mộ tiếng, nhìn Ngu Tần từ trên xuống dưới có thể nói là xấu xí này. Không có gì đáng để chú ý, muốn gương mặt không có gương mặt, muốn khí chất không có khí chất.

“Này, làm sao cậu biết Nghiêm Thù?” Bùi Duyên nhận lấy một ly rượu, tư thế anh ta rất tao nhã có điều ánh mắt lại lộ ra ý thăm dò.

“Hôm nay cậu có thể không uống rượu không?” Ngu tần nhìn chằm chằm ly vang đỏ, đôi môi hé mở như si ngốc.

“Cậu nói cái gì?” Bùi Duyên nhíu mày.

“Không, không có gì.” Ngu Tần lập tức tỉnh táo rụt cằm lại, Nghiêm Thù có thể nói chuyện bình đẳng với Bùi Duyên, cậu vừa rồi vậy mà lại cảm thấy mình cũng có thể, cứu mạng, ai cho cậu lá gan này.

“Giọng nói không lớn nhưng thật là to gan.” Bùi Duyên hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi tôi hỏi cậu đâu?”

“Tôi học cùng lớp với cậu ấy.”

“Bạn học cùng lớp?” Bùi Duyên gật gật cằm, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là bạn học, không phải, tôi cùng lớp với cậu ta, sao tôi chưa thấy cậu bao giờ?”

Bùi Duyên nhìn Ngu Tần đánh giá một vòng, lông mày nhíu lại, hình như có một người như vậy.

Anh ta cầm ly rượu lên định uống thì Ngu Tần vọt mạnh tới muốn va vào.

Bùi Duyên sợ tới mức nhảy lùi lại, ướt đẫm rượu, cách ra chút: “Đuma, cậu có vấn đề à.”

“Xin, xin lỗi.” Ngu Tần xoắn xuýt, trong tiểu thuyết cũng không nói ly rượu đầu tiên bị đánh thuốc.

Ngu Tần nhìn chằm chằm rượu trong tay Bùi Duyên, trong lòng hạ quyết tâm, cậu thà gϊếŧ nhầm một trăm còn hơn buông tha một cái.

Bùi Duyên nhìn theo ánh mắt của Ngu Tần nhìn đến rượu trong tay anh ta, sau đó tức giận phát cười: “Được, được, hôm nay tôi không uống rượu, không uống, vậy được chưa?”

Anh ta chỉ vào Ngu Tần nói: “Cậu cứ đứng đó không nhúc nhích, đi chậm thôi, đặc biết là cổ chân, biết không?”

Nút áo 700 vạn, mấy người không đau lòng nhưng ông đây đau lòng, ™.

Hai đứa phá gia này.

“Miễn là hôm nay cậu không uống rượu.” Ngu Tần nghiêm túc gật đầu, trao đổi điều kiện với Bùi Duyên: “Nhưng tôi phải đi theo cậu.”

Cậu phải bảo đảm rằng Bùi Duyên không uống rượu hôm nay, loại trừ khả năng anh ta bị hạ dược.

“Được.” Điều đó có nghĩa là anh ta di chuyển chậm, Ngu Tần cũng di chuyển chậm, Bùi Duyên nghĩ thông suốt điểm này, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.

Một đêm bình an không có việc gì, Bùi Duyên tuân thủ lời hứa không uống một ly rượu. Ngu Tần cũng ngoan ngoãn cử động ít nhất có thể, hai chiếc nút áo phỉ thúy mong manh cũng hoàn hảo nguyên vẹn trên cổ chân Ngu Tần.

Ai ngờ tới gần tiệc tối kết thúc, Ngu Tần lại bị xối rượu cả người. Người làm ra chuyện này là một đứa trẻ nhỏ đã va vào người phục vụ, không có gì thích hợp để thay, cậu khom lưng che ngực và được người phục vụ đưa vào phòng ngủ trên tầng ba.

“Bên trong có phòng tắm.” Người phục vụ đứng ở cửa phòng ngủ chỉ cho Ngu Tần nhưng không vào cửa: “Trong tủ quần áo có quần áo dự phòng.”

Rượu vang đỏ theo mái tóc chảy xuống, Ngu Tần không để ý đến sự kỳ lạ của người phục vụ, vì vậy cậu cảm ơn anh ta và bước vào trong, khóa cửa lại.