Chương 15

Cậu dùng bút chọc chọc cằm, vẻ mặt chán chường, nhìn bóng lưng Lâm Kỳ thu bài tập xong rồi cô đơn rời đi.

Nếu hiểu lầm giữa hai người không quá lớn, sáng hôm đó có lẽ Lâm Kỳ đã không bỏ chạy.

Cậu nhìn Bùi Duyên, trong lòng nghĩ giải thích cho Bùi Duyên về cách hành xử của Lâm Kỳ, rốt cuộc cậu ấy không làm chuyện gì xấu, chỉ là Bùi Duyên tự mình suy đoán và dẫn đầu công kích Lâm Kỳ.

Ngu Tân cân nhắc, nhìn không chớp mắt Bùi Duyên lại bị anh ta chú ý tới.

Bùi Duyên lạnh lùng nhìn lại, Ngu Tần lập tức thu hồi ánh mắt, run rẩy trong lòng vì sợ hãi, co rúm lại và trốn vào góc tường.

Quên đi, cậu tốt nhất vẫn nên đi tìm Lâm Kỳ.

Trong tiết học thể dục buổi chiều, Ngu Tần cuối cùng cũng tìm được cơ hội.

Các bạn học rời đi theo nhóm, chỉ có Lâm Kỳ và Ngu Tần bị bỏ quên.

Ngu Tần đã quen với điều đó từ lâu nhưng Lâm Kỳ dường như rất khó chịu.

Ngu Tần đi theo Lâm Kỳ từ xa, cậu nhìn Lâm Kỳ rồi nhìn xung quanh, tâm trạng không tốt mím môi, bàn tay bên hông cứ nắm chặt lại buông ra.

Sau đó dường như cậu nghĩ thông cái gì đó, thở ra một hơi, khẽ nâng cằm, giống như một con thiên nga vẫn kiêu hãnh dù cho bị thua và rời khỏi sân thể dục với khí phách hiên ngang và tư thế hùng dũng oai vệ.

Ở một góc khác trên sân bóng rổ, có người ném quả bóng rổ vào lưới, nhìn thẳng về phía cổng sân thể dục: “Lâm Kỳ kia lại muốn làm gì?”

“Chắc lại bị giáo viên gọi đi.” Một nam sinh khác cười nhạo nói.

Những người bên cạnh nghe thấy vậy cũng bật cười, nhưng nụ cười lại không có ý tốt, tràn đầy châm chọc mỉa mai.

Bùi Duyên liếc nhìn Lâm Kỳ ở phía xa, sau đó cười lạnh một tiếng.

Nghiêm Thù nhìn chằm chằm bóng dáng ở sân thể dục, dừng tay lại ném bóng cho Bùi Duyên: “Tôi nhớ tới giáo viên vật lý bảo tôi có thời gian qua gặp thầy ấy, mấy người chơi trước đi.”

“Ồ, được rồi.”

Bùi Duyên nhận lấy quả bóng và trả lời.

——

Lâm Kỳ lẽ ra chưa bao giờ bị đối xử như thế này bao giờ. Ngu Tần nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết, thầm nghĩ trong lòng, Lâm Kỳ từ nhỏ đã là con nhà người ta, tuy rằng đối nhân xử thế khá cứng nhắc nhưng không hại người, bởi vì khuôn mặt đó nên người khác cũng mềm lòng, cho nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy khá được hoan nghênh trong đám học sinh, giống như tình huống đơn độc bây giờ, cậu ấy có lẽ là lần đầu tiên gặp phải.

Ngu Tần chậm rãi đi theo phía sau Lâm Kỳ vừa đi vừa nghĩ, không biết từ khi nào đã đi theo vào rừng cây nhỏ. Rừng cây nhỏ của trường có cây cối rậm rạp, đây là địa điểm lí tưởng để các đôi nam nữ trốn tránh giáo viên yêu đương mập mờ.

“Cậu đi theo tôi làm gì?” Không biết Lâm Kỳ phát hiện ra cậu từ khi nào, cậu ấy đã đứng ở phía trước chờ Ngu Tần.

Khi bị phát hiện, Ngu Tần sợ hãi tới mức rụt cổ, nói trong cổ họng: “Không, không có gì.”

“Đừng đi theo tôi.” Lâm Kỳ liếc nhìn Ngu Tần, cậu ấy còn chưa đến mức phải để người khác thương hại.

Thấy Lâm Kỳ chuẩn bị rời đi, Ngu Tần gấp gáp đuổi theo nắm chặt tay áo cậu ấy, vội vàng nói: “Tôi biết bạn học Lâm thu bài tập về nhà là không còn cách nào khác, cậu vừa mới tới nên mọi người không quen thuộc cậu, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng thì mọi người sẽ biết cậu là người tốt.”

“Người tốt?” Lâm Kỳ nghe thấy lời này không biết nên khóc hay nên cười, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng: “Nhiều người tốt như vậy sao tôi chưa thấy có người chơi với cậu.”

Đúng vậy, trái tim Ngu Tần dâng lên chua xót nhưng để giải quyết hiểu lầm giữa nam chủ, cậu chỉ có thể căng da đầu nói: “Tôi, tôi có lý do của riêng mình, hơn nữa Bùi Duyên cũng là người tốt, chỉ cần cậu giải thích rõ ràng vấn đề thu bài tập về nhà là được.”

“Tại sao tôi phải giải thích với cậu ta?”

“Hả?” Ngu Tần mở to mắt nhìn Lâm Kỳ, sống lưng Lâm Kỳ thẳng tắp, cậu ấy sẽ không vì thế lực hắc ám mà cong lưng quỳ gối, giống như một chiến binh sừng sững không ngã ở biên cương.

Nhưng mà giải thích rõ ràng hiểu lầm thì tình cảnh của Lâm Kỳ trong lớp không phải sẽ tốt hơn sao? Ngu Tần nhăn mũi, buồn rầu suy nghĩ nguyên nhân Lâm Kỳ không giải thích, bất kể như thế nào, giải thích rõ ràng là cách tốt nhất, cậu vẫn không hiểu.

“Cậu thích Bùi Duyên?” Lời nói của Lâm Kỳ đột nhiên thay đổi, nhìn Ngu Tần từ trên xuống dưới.

“Hả?” Ngu Tần suýt chút nữa bị lời nói của Lâm Kỳ làm cho sặc, ho dữ dội hai lần, cậu ho tới mức mặt đỏ lên, nhanh chóng xua tay phản bác nói: “Không, không, tôi không thích cậu ta.”

“Ồ.” Lâm Kỳ nhàn nhạt lên tiếng nhưng trông có vẻ không tin: “Cậu không cần nói tốt cho cậu ta, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi.” Thích, một đám học sinh trung học ngu xuẩn.