Chương 47

Kỷ Tịch trong ống kính, làn da trắng như sữa, mái tóc màu nâu sẫm nửa khô, thỉnh thoảng còn có vài giọt giọt nước theo trán lăn xuống, áo ngủ buông lỏng xuyên thấu trên người, mấy chiếc cúc trên mặt áo tản ra, lộ ra nốt ruồi đỏ mê người trên vai và cổ, còn có vết đỏ trên ngực trắng nõn bị tối hôm qua hắn mυ"ŧ ra, cả người tản mát ra một cỗ phong tình câu người như muốn người ta lập tức ngã xuống.

Cố Tử An nhìn tiểu yêu tinh mắt ngọc mày ngài, trong mắt tràn đầy sủng nịch: "Em cũng rất đáng yêu."

Kỷ Tịch bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng: "Anh khen em cũng vô dụng, hiện tại em cũng không có cách nào giúp anh làm."

Cố Tử An không đuổi kịp mạch não của cậu: "Làm cái gì vậy?"

Kỷ Tịch kéo cổ áo ngủ của mình xuống, lộ ra một mảng lớn xuân sắc, lại lập tức che lại, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nói, mơ hồ lộ ra mềm mại ẩm ướt. Đầu lưỡi mềm mại: "Anh nói gì! Tự anh nhìn lại ánh mắt của mình đi kìa, hận không thể ngay lập tức ăn em, lúc em cho anh ăn thì anh không ăn, giờ anh có muốn ăn cũng không ăn được!"

Ngay sau đó cậu nghĩ tới cái gì đó, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Tử An: "Cố ca, lần sau anh không được "ăn" Tiểu Đậu Đậu nữa, hôm nay có hơi sưng lên, lúc đυ.ng phải còn hơi bị đau."

Cậu không biết ánh mắt tự cho là hung ác của mình, trong mắt nam nhân, khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo phong tình, càng có thể kích phát ra du͙ƈ vọиɠ ngược đãi trong thân thể người khác.

Đôi mắt Cố Tử An dần dần sâu, giọng nói khàn khàn nói: "Chỗ nào sưng lên, miệng nói không có bằng chứng, để tôi nhìn xem."

Kỷ Tịch thành thật kéo áo ngủ sang bên cạnh, Cố Tử An nhìn chằm chằm ống kính nuốt nước miếng.

Tiểu anh đào màu hồng nhuận, tươi non ướŧ áŧ, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết tư vị nếm sẽ có bao nhiêu mỹ diệu.

Một tay hắn cầm điện thoại di động, tay kia thò vào trong quần, giọng nói gợi cảm không ổn định hấp dẫn Kỷ Tịch nói: "Bên kia nữa, tôi kiểm tra một chút."

-Úi giời ta cứ nghi nghi chú Cố là chuẩn không cần chỉnh.

-Ủa chuyện gì vậy :)) chưa hiểu gì thì cậu Tutu rớt đài. Ài ta thích truyện này là do vả mặt nhanh. Nhưng hum nay hơi bị hoang mang, kiểu ủa chuyện gì vậy, chưa hiểu gì đã rớt đài.

Kỉ Tịch thầm mắng một tiếng lão lưu manh, cậu không nhanh không chậm che lại đồ ngủ, nửa tựa vào đầu giường đắp chăn lại, vươn ngón trỏ tay phải ra trước màn hình, ủy khuất nói với Cố Tử An: "Cố ca, đầu ngón tay em cũng đau."

Cố Tử An lập tức ngồi thẳng người, tay phải nhanh chóng rút ra khỏi quần, hai tay cầm điện thoại di động, cẩn thận nhìn chằm chằm ngón tay hơi hồng, khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Lại bị bỏng hay đứt tay do nấu ăn?"

Thật không biết cái con người có thể đốt cháy nhà bếp trong nhà hắn, giờ lại không biết lại phá hoại cái gì của tổ tiết mục đây.

Kỉ Tịch xoa xoa đầu ngón tay, cười hắc hắc: "Em trèo thang lên cây hái mận, bị cành cây rạch một cái."

Cố Tử An nhìn nửa ngày, nhìn thấy trên đầu ngón tay có một vết hồng hồng mơ hồ nho nhỏ, thầm nghĩ cái này không phải rất dễ dàng à, cho miệng mυ"ŧ là được rồi, nhưng mà đáng tiếc người này không ở bên cạnh.

Một giây sau liền thấy Kỷ Tịch dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ chỗ vết thương, tiếp theo lại đưa ngón tay vào miệng mυ"ŧ.

Cố Tử An cảm giác máu cả người mình đều chạy xuống bụng, nơi đó giống như là tụ tập một ngọn lửa, trong đầu cũng không tự chủ được mà tưởng tượng đổi đầu ngón tay thành một thứ khác nóng bỏng, chính là cái miệng nhỏ nhắn này... Nó có quá nhỏ không ta?

"Cố ca, anh nghĩ sao?" Kỷ Tịch đem đầu ngón tay dính nước miếng tùy tiện lau lên áo ngủ, trong con ngươi trong suốt nước lấp lánh nước trông vô tội mà hấp dẫn.

Cố Tử An hơi dời tầm mắt, yết hầu lăn qua lại hai cái, chuyển đề tài khác: "Tham gia chương trình có mệt không?"