Chương 48

Kỉ Tịch nhìn chằm chằm vào người trong màn hình, cảm giác vành tai của cậu dường như đỏ lên, nghĩ nghĩ lại nguyên nhân chắc chắn là do ánh sáng.

Cậu nghe Cố Tử An hỏi về chuyện này, lập tức nở nụ cười: "Cố ca, em cảm thấy mình kiếm được nhiều tiền, đây đâu phải là ghi hình chương trình, đây chính là bỏ tiền mời chúng em đi nghỉ mát! Nơi này thật sự rất vui vẻ nhàn nhã, còn có mấy người giống như bạn bè cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, nhàm chán mà hái trái cây câu cá."

Ngay sau đó cậu lại thở dài, ngữ khí cũng nhẹ lên: "Cố ca, hôm nay em ngồi trên ghế mây dưới gốc cây nho kia, đặc biệt muốn anh cùng đến đây cùng trải nghiệm cuộc sống như vậy, thấy anh mỗi ngày vất vả thật mệt mỏi, ở trong công ty không thoải mái, về nhà cũng ngủ không ngon giấc, còn phải ngày ngày đêm đêm đề phòng người khác hại anh."

Cố Tử An cảm giác trái tim mình giống như bị nước suối ấm áp bao vây, loại cảm giác ấm áp chưa bao giờ cảm nhận được, từ trái tim lan tràn đến tứ chi khắp người.

Sau khi hắn sống lại, mỗi người đều coi hắn là thần thoại cao cao tại thượng, là ma quỷ ngoan lệ âm độc, bọn họ sợ hắn, kính ngưỡng hắn, cừu hận hắn, duy chỉ có mỗi cậu coi hắn là người có máu, có tư tưởng có tình cảm, cũng sẽ mệt mỏi, là người.

Hắn ép buộc mình thu liễm loại cảm giác xa lạ này, hừ nhẹ một tiếng nói: "Em cảm thấy tổ tiết mục của các em có thể mời được tôi sao?"

Kỷ Tịch nằm xuống giường: "Đúng vậy, anh có nhiều tiền như vậy, còn cần quan tâm đến những thứ đó làm gì."

Cậu và Cố Tử An vốn không cùng một loại người, Cố Tử An căn bản khinh thường cũng chướng mắt cuộc sống nhàn nhã lãng phí sinh mệnh này.

Nhưng cậu cũng không phải là người có chí lớn, chỉ muốn thoải mái sống cuộc sống nhỏ của mình, bằng không ở trong thế giới kia, cậu cũng sẽ không buông tha cho con đường sáng chói mà cha mẹ đã trải ra, lựa chọn đi làm một giáo viên đại học vô danh.

"Cố ca, hôm nay là ngày mấy vậy?" Kỷ Tịch nhìn Cố Tử An đăm chiêu, đột nhiên hỏi một câu.

Cố Tử An: "Ngày 18, làm sao vậy"

Kỷ Tịch yên lặng tính toán cách kỳ hạn nửa năm còn bao lâu, dù sao cũng không có khả năng trải qua cả đời với nam nhân hoàn mỹ như vậy, vậy thì hãy làm bia đỡ đạn không tim không phổi cho anh ta, thỏa mãn bản thân tận tình phục vụ hắn trong sáu tháng này vậy, trong giọng nói của cậu mang theo chút ý tứ không rõ xôn xao: "Cố ca, cám ơn anh giúp em giải quyết phiền toái lớn kia Trì Tu Minh."

Cố Tử An bị Kỷ Tịch dắt đi một lúc lâu, cảm giác cảm xúc của mình hoàn toàn bị tiểu yêu tinh này dắt đi, hắn hít sâu hai cái ổn định tâm tư, nhướng mày hỏi cậu: "Vậy em định cảm tạ tôi như thế nào?"

Tiểu tử này vẫn rất có ý thức phòng ngừa an toàn, đυ.ng phải nữ sinh giả vờ là fan, còn biết mở trước chức năng ghi âm trong điện thoại.

Kỷ Tịch nháy mắt với hắn: "Không phải vừa rồi em đã cảm tạ rồi sao? Anh muốn xem cái gì em đều đã cho anh xem, nếu anh không hài lòng, vậy em đành phải lấy thân hứa hẹn."

Cố Tử An cắn răng: "Ngày nào sẽ trở về?"

Kỷ Tịch lấy tay che ngực, ra vẻ kinh hãi nói: "Cố ca, anh muốn em trở về làm gì?"

Cố Tử An nhếch nửa khóe miệng, thấp giọng nói: "Như em mong muốn."

Làm Em

——

Sáng hôm sau, Kỷ Tịch mơ hồ bị tiếng gà trống đánh thức, đang chuẩn bị xoay người tiếp tục ngủ, cảm giác được nửa người bay lên không trung, ngay lúc sắp từ trên giường rơi xuống, cậu mạnh mẽ giữ chăn, rất nhanh ưỡn thắt lưng, lúc này mới an toàn trở lại giường.

Vừa nhìn thời gian mới năm giờ sáng, giật mình sợ quá mức, cảm giác chắc chắn là không ngủ được nữa, không bằng dậy sớm một chút chuẩn bị cho mọi người một bữa sáng thịnh soạn.

Rửa mặt một phen, thay quần áo xong, Kỷ Tịch đẩy cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy cửa đối diện cũng bị đẩy ra: "Lãnh ca, sao anh cũng dậy sớm như vậy?"