Chương 8: Hỏa hoạn (2)

Đại lão phản diện thật là ôn nhu a.

Nguyễn Mông lúc này đang ghé vào ngực Khương Cung ngây ngốc, không hề biết vị đại lão mà cậu cho là ôn nhu đang suy nghĩ xem ốc sên nướng có ngon không

Kể từ khi biết Khương Cung là nhân vật phản diện trong bộ truyện cậu đọc, Nguyễn Mông luôn đơn phương cho rằng hắn là loại người vô cùng tàn nhẫn. Tuy nhiên, nếu suy nghĩ kỹ lại, cậu thực ra chưa từng quan sát Khương Cung một cách cẩn thận, mà chỉ đắm chìm trong tưởng tượng của riêng mình.

Người đàn ông nâng con ốc sên nhỏ bé lên một cách nhẹ nhàng, cẩn thận đặt nó lên áo sơ mi của mình, tạo ra một không gian nhỏ để bảo vệ nó.

Bên ngoài lửa bùng lên dữ dội, trong khi nơi này vẫn tương đối mát mẻ.

Không ngây ngốc nữa, Nguyễn Mông muốn nhân cơ hội bò theo khe hở để quan sát Khương Cung.

Đại Hắc sợ hãi, ở một bên run rẩy. Nhìn thấy Nguyễn Mông muốn bò ra, nó la lớn: “Cậu ~ muốn ~ đi ~ đâu ~ vậy ~, bên ~ ngoài ~ rất ~ nguy ~ hiểm ~ a ~ chúng ~ ta ~ cùng ~ ở ~ yên ~ trên ~ thú ~ hai ~ chân ~ đi ~”

Nhìn không ra đó nha, con ốc sên to béo lông mày rậm mắt to này lại tham sống sợ chết như vậy.

Nguyễn Mông phun tào, nhưng vẫn quay lại nói với Đại Hắc: "Tôi biết rồi, cậu ở đây đừng đi ra ngoài, nếu không sẽ trở thành ốc sên nướng nha!"

Nói xong, cậu liền bò đi.

Hai con ốc sên được để trên áo sơ mi, con nhỏ hơn lại không dính sát vào da, vì vậy Khương Cung vội vã thoát khỏi đám cháy cũng không phát hiện ra rằng một con ốc sên nhỏ bé đã rời khỏi phạm vi vốn có của nó.

Biệt thự quá lớn, nói là biệt thự cũng không đúng, gọi là lâu đài cổ càng chính xác hơn. Với kiến trúc cao năm tầng, việc Khương Cung ở tầng ba muốn xuống tầng một trong lúc lửa lớn quả thực vô cùng khó khăn.

Vừa mới bò đến cổ áo Khương Cung, Nguyễn Mông đã giật mình trước kiến trúc đồ sộ trước mắt.

Ngay sau đó, cậu lại càng hoảng sợ hơn khi nhìn thấy cảnh tượng hỏa hoạn.

Lửa lớn đã lan từ tầng dưới lên tầng trên, bao trùm toàn bộ lâu đài cổ trong biển lửa. Phía trước Nguyễn Mông lập lòe ánh cam hồng, chính là do ngọn lửa bốc lên.

Tệ hơn nữa, cầu thang dẫn xuống tầng dưới cũng đã bị thiêu rụi.

Khó trách tên này sẽ bị hủy dung nhan, muốn bình an thoát khỏi đám cháy lớn này quả là khó như lên trời!

Con ốc sên lo lắng đến mức cuống quýt, thân hình nhỏ trên cổ áo ngoe nguẩy không ngừng.

Trần bá đâu? Những người khác đâu? Chủ nhân bị nhốt trong đám cháy, sao không ai đến cứu!

Nhưng mà Nguyễn Mông không thể tìm được câu trả lời, bởi vì ngay sau đó cậu đã bị Khương Cung nhét trở lại vào lòng ngực.

Làm sao có thể bỏ qua một sinh vật nhỏ trắng nõn đang liên tục cử động trong tầm mắt?

Nhìn thấy con ốc sên nhỏ sợ hãi đến run rẩy, Khương Cung lập tức nhận ra đây là con ốc sên mà mẹ mình để lại.

Vỏ ốc mang theo dải lụa màu lục, không con ốc sên nào độc đáo như vậy.

Thật là, con ốc sên này quá nghịch ngợm, lửa lớn như vậy mà còn bò ra ngoài, không sợ bị thiêu chết sao?

Khương Cung khẽ tặc lưỡi, không hề tức giận, mà càng cẩn thận che chở cho con ốc sên, không cho nó bò ra ngoài.

Con ốc sên này có chút linh tính, không chịu nằm yên trong lòng bàn tay của hắn mà vẫn cứ xoay vòng vòng.

Ngay sau đó, Khương Cung lại bật cười, động vật vốn dĩ khác với con người, chúng có cách phán đoán riêng về nguy hiểm.

Khương Cung sau đó dồn hết sự chú ý vào ngọn lửa trước mắt, xoay người và bắt đầu chạy chậm về phía hành lang bên phải.

Lửa rất lớn, nhưng cũng không phải là không có lối thoát.

Để xuống dưới không chỉ có một cầu thang, chỉ là lối này gần nhất mà thôi.

Lửa càng lúc càng lớn, Khương Cung cảm nhận được nhiệt độ xung quanh càng ngày càng cao, mồ hôi chảy xuống như nước, rất nhanh lại bị bốc hơi bởi sức nóng.

Khói càng ngày càng dày đặc, nếu hắn không nhanh chóng thoát khỏi nơi này, rất có thể sẽ bị ngộ độc khí CO mà chết.

Hắn tiện tay lấy một chiếc khăn ướt trong phòng vệ sinh che mũi và chạy xuống cầu thang quanh co khúc khuỷu.

Nhưng mà cầu thang này cũng không hề an toàn, lửa đã sớm lan đến đây, tay vịn bằng gỗ đều bốc cháy.

Thật khó tin rằng một lâu đài cổ với tầng tầng lớp lớp nhân viên an ninh canh gác lại có thể xảy ra hỏa hoạn lớn như vậy.

Trừ phi có người cố ý lên kế hoạch tạo ra sự cố này.

Hơn nữa, người đó có một số quyền lực nhất định ở trong tòa lâu đài cổ này.

Chiếc khăn ướt bị sức nóng thiêu đến khô đi một nửa, che kín miệng mũi Khương Cung, chỉ lộ ra đôi mắt.

Có lẽ vì Khương Cung đã đoán được rằng kẻ phản bội bên cạnh mình là ai nên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm u ám.

Sau một hồi, Khương Cung rốt cuộc cũng đến được tầng một.