Chương 9: Trần bá

Mặc dù ngọn lửa đang cháy dữ dội, nhưng hắn vẫn dùng một tay che trước ngực, cẩn thận bảo vệ mạng sống cho hai con ốc sên.

Trước mắt chính là cửa ra, Khương Cung nhìn chằm chằm vào cánh cổng cổ kính của lâu đài ở xa, tính toán rồi lao ra với tốc độ nhanh nhất. Bỗng nhiên, một người từ bên cạnh vọt ra, chặn đường thoát của hắn.

Khương Cung bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chạy trốn.

Người nọ là cố ý!

Khương Cung hít thở sâu một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người trước mặt, đồng tử của hắn đột nhiên giãn ra.

Trần bá!

Trần bá vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa như mọi khi, nhưng lời nói của hắn lại hoàn toàn khác với bình thường.

Hắn nói: "Thiếu gia, xin hãy quay trở lại."

Khương Cung sững sờ, giọng nói khàn khàn: "Là chú."

Là chú đã phóng hỏa, và cũng là chú đã bảo mọi người rời đi.

Trần bá gật đầu, khói bụi quá nhiều khiến hắn bắt đầu ho khan. Tuổi tác của hắn đã cao, so với Khương Cung, hắn càng khó thở hơn trong đám cháy lớn này.

Nhưng hắn không hề rời đi, mà kiên quyết đứng chắn trước mặt Khương Cung.

Vì sao? Khương Cung thầm nghĩ

Vì sao? Nguyễn Mông cũng đang thầm nghĩ

Nguyễn Mông sợ hãi nép trong lòng Khương Cung, cậu không thể ngờ rằng cốt truyện sẽ phát triển theo hướng này.

Người phóng hỏa lại là Trần bá, là người mà vị đại lão tin tưởng nhất! Người mà mỗi ngày đổi rau củ quả và nước cho cậu!

Thật ra, Nguyễn Mông cũng không có ấn tượng sâu sắc về Trần bá, nhưng cậu vẫn biết những thông tin cơ bản nhất.

Ba ba của đại lão qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi hắn còn nhỏ, mẹ của hắn không chịu nổi cú sốc này, nên đã tự dọn ra khỏi lâu đài cổ, để lại hắn một mình ở lại đây.

Mà cái lý do khiến mẹ Khương Cung rời đi là vì cha hắn chết khi đang trên đường đi mua bánh sinh nhật cho hắn.

Từ đó, Khương Cung không có ba cũng không có mẹ, chỉ có Trần bá ở bên cạnh.

Trước khi Khương Cung được sinh ra, Trần bá đã là quản gia của nơi này, về mặt tình cảm, Trần bá không chỉ là quản gia mà còn là người đã một tay nuôi dưỡng Khương Cung từ nhỏ.

Cho đến năm hai mươi bốn tuổi, người duy nhất ở bên cạnh Khương Cung vẫn là Trần bá.

Vì vậy, khi mẹ Khương Cung qua đời, cảm xúc của Khương Cung cũng không dao động nhiều. Bởi vì người mẹ đó, ngoài việc cho hắn sinh mạng, thực tế không hề tham gia vào cuộc đời của hắn.

Nhưng bây giờ, người thân thiết nhất của Khương Cung lại phản bội hắn

Không hề khó hiểu nếu đại lão hắc hóa, nếu hắn ta không hắc hóa thì ai sẽ hắc hóa nữa chứ?

Nguyễn Mông lúc này sợ đến ngây người, đầu óc không thể nghĩ nổi.

Cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một câu: Quả nhiên là cẩu huyết văn, tình cảm của công chính và thụ chính cẩu huyết, ngay cả thân thế và lý do hắc hóa của phản diện cũng cẩu huyết như vậy!

Trần bá vẫn kiên quyết chắn trước mặt Khương Cung, giọng nói già nua khàn khàn của ông ta vang lên: "Thiếu gia, lửa đã rất lớn, ngài không thể ra ngoài được, đừng giãy giụa nữa."

Khương Cung không hiểu, hắn còn đang hỏi: "Vì sao?"

Vì sao chú lại làm như vậy?

Như thể không chịu nổi ánh mắt chất vấn của Khương Cung, Trần bá quay đầu đi, ánh mắt đục ngầu nhưng lại tràn đầy kiên định: "Tôi già rồi, không thể bảo vệ ngài được bao lâu nữa."

"Cho nên là?" Khương Cung hỏi lại.

"Ngài khắc cha khắc mẹ, mặt không có phúc khí, lục thân xa cách. Khụ khụ!" Trần bá ho khan mạnh vài tiếng, tro tàn phủ đầy chiếc áo khoác đen của ông ta, "Ngài đây chính là mệnh thiên sát cô tinh! Cả đời ngài không nơi nương tựa, không có người yêu thương, cùng tôi rời đi là tốt nhất... Đúng vậy, tốt nhất..."

Nói đến đoạn sau, khói đặc bay vào khoang mũi, giọng nói của Trần bá đã rất nhỏ, gần như không nghe thấy, chỉ còn lại một chút khàn khàn. Ông ta đang thuyết phục Khương Cung, nhưng cũng như đang tự thuyết phục bản thân.

Nguyễn Mông: "!!!"

Cái logic chó má gì đây!

Cậu lại cố sức bò ra ngoài, câu phát ngôn thiểu năng, khiếm khuyết trí tuệ này của Trần bá thực sự khiến người ta tức giận!

Khương Cung nghiêm túc nghe xong lời giải thích của Trần bá, sau đó bình tĩnh nhìn ông ta.

Hắn có đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen láy, đôi mắt hai mí uốn lượn mềm mại, như được vẽ ra. Khi hắn cười, mí mắt ôn nhu lưu luyến. Nhưng khi hắn không cười, biểu cảm nghiêm túc lại khiến đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm và lạnh lùng khác thường.

Lúc này đây, mọi cảm xúc của Khương Cung đều thể hiện qua đôi mắt lộ ra ngoài. Ánh mắt từ mong chờ biến thành buồn cười, lại từ buồn cười biến thành lạnh nhạt, hắn trầm ngâm, mang theo sự thất vọng lớn lao mà nói: "Chú đang nói dối."

Trần bá cứng người, nói: "Ngài muốn nghĩ vậy thì tôi cũng không có cách nào."

Tiếp theo, nhân lúc mọi người không phản ứng, ông ta dùng hết sức lực đẩy ngã Khương Cung về phía đống lửa, muốn thiêu chết hắn.