Chương 7: Hỏa hoạn (1)

Chúng di chuyển theo lộ trình mà Nguyễn Mông đã vạch sẵn, thỉnh thoảng Nguyễn Mông dừng lại để nhìn , xác định phương hướng của ô cửa sổ lớn.

Trừ việc hơi ồn ào, Đại Hắc thực sự là một người bạn đồng hành tốt.

Nguyễn Mông thể lực không tốt, khi caauj quá mệt, Đại Hắc sẽ bò đến phía sau, đẩy nhẹ lên vỏ của hắn để giúp cậu bò tiếp.

"Cảm ơn nhé." Nguyễn Mông nói lời cảm ơn.

Đại Hắc lắc lắc đầu nhỏ, nói: "Không ~ có ~ chi ~"

Hai con ốc sên bò về phía cửa sổ, để lại trên đường đi một vệt dài ẩm ướt, đó là dấu vết cuộc hành trình của họ.

Tuy nhiên, theo thời gian, hơi nước sẽ bốc hơi, khiến cho dấu vết di chuyển của họ trở nên mờ dần.

Không biết bao lâu sau, hai con ốc sên cuối cùng cũng bò đến mép bàn và rơi xuống đất.

Nguyễn Mông tranh thủ lúc nghỉ ngơi ngước đầu nhìn lại, phát hiện vệt ẩm ướt mà họ để lại trên bàn đã biến mất, trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó... họ lại tiếp tục bò về phía trước.

Lại không biết bao lâu sau, hai con ốc sên cuối cùng cũng bò đến chân tường, chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến được cửa sổ, đến với tự do và an toàn.

Bỗng nhiên, Nguyễn Mông ngửi thấy mùi khói.

Phòng bếp trong biệt thự nằm ở tầng một, đầu bếp nữ đang sử dụng than củi để nấu ăn. Biệt thự vốn không có hệ thống thông gió, vì vậy mùi khói có thể lan lên tầng hai.

Hỏa hoạn?

Mùi khói ngày càng nồng nặc. Sau một lúc nghi ngờ, đầu óc nhỏ bé của Nguyễn Mông bỗng lóe lên một tia sáng, cậu nhớ ra một sự kiện - khuôn mặt bị hủy dung của Khương Cung!

Trong tiểu thuyết, đại lão phản diện vô cùng xấu xí, xấu đến mức khiến người ta sợ hãi và kinh tởm.

Tuy nhiên, tiểu thuyết không hề giải thích lý do tại sao hắn ta lại xấu xí như vậy, chỉ đơn giản là đề cập đến một sự cố.

Sự cố...

Nếu như bây giờ mùi khói này là thật, liệu sự cố hủy hoại khuôn mặt tên ác nhân có phải là trận hỏa hoạn này không?

Nguyễn Mông chìm vào suy tư.

Khương Cung hiện tại vô cùng đẹp trai, đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã mềm chân.

Trước đây, Nguyễn Mông chỉ nghĩ đến việc bảo vệ mạng sống của mình, không hề thắc mắc tại sao khuôn mặt vai ác lại khác biệt so với mô tả trong tiểu thuyết. Mãi đến bây giờ, cậu mới bắt đầu suy nghĩ, có lẽ tên đó vốn dĩ không xấu xí, mà chỉ là do một trận hỏa hoạn nào đó đã khiến khuôn mặt hắn bị hủy hoại.

Liệu có khả năng tính cách hắn thực ra không hề âm u và vặn vẹo như vậy, mà chỉ là sau khi bị hủy dung mới thay đổi?

Nguyễn Mông không thể không suy nghĩ theo hướng này, bởi vì cậu buộc phải thừa nhận rằng, người mà cậu tiếp xúc hiện tại hoàn toàn khác biệt so với mô tả trong tiểu thuyết.

Hắn biết quan tâm đến vật nuôi, biết quan tâm đến cảm xúc của vật nuôi, và thậm chí biết cười.

Con ốc sên nhỏ dừng lại.

Cậu có chút không đành lòng bỏ lại tên ác nhân mà đi.

Bỏ mặc tên đó mà đi như vậy, Nguyễn Mông bỗng nhiên cảm thấy có chút không nỡ.

Trong vô thức, con ốc sên nhỏ quay người lại nhìn về phía cửa thư phòng.

Khói ngày càng dày đặc, lửa càng lúc càng bùng lên dữ dội. Ánh lửa màu cam chói lọi xuyên qua khe cửa sổ dưới cùng của thư phòng, len lỏi vào bên trong.

Cửa rất xa, với tốc độ của ốc sên, phải mất cả một ngày mới có thể bò đến được.

Nguyễn Mông bỗng nhận ra, hiện tại cậu cũng chỉ là một con ốc sên bé nhỏ, suy nghĩ nhiều cũng chẳng giúp ích gì được cho Khương Cung.

Vậy, cậu có nên tiếp tục đi không?

Đại Hắc đã cảm thấy sợ hãi, dùng đầu đẩy mạnh vào vỏ của Nguyễn Mông.

Nó là một con ốc sên bình thường, sức nóng ngày càng tăng của ngọn lửa khiến nó nhanh chóng muốn tìm kiếm nơi an toàn để trốn tránh.

Nguyễn Mông bị nó đẩy ngã lăn qua lăn lại, nhưng thực ra Đại Hắc cũng không biết, với tốc độ của ốc sên, chúng hoàn toàn không thể thoát khỏi ngọn lửa lớn này. Cho dù may mắn bò được đến cửa sổ, những dây thường xuân kia cũng không thể bảo vệ được chúng.

Chúng sẽ chết.

Đúng lúc này, cánh cửa thư phòng đột nhiên bị đá văng ra.

Khương Cung che mũi chạy vào trong, hắn lao về phía bàn làm việc để lấy chén trà, nhưng lại không thấy con ốc sên trong chén.

Hắn nheo mắt nhìn, lập tức ngồi xổm xuống tìm kiếm xung quanh bàn làm việc, cuối cùng dựa theo một vệt ướt còn sót lại, hắn tìm thấy hai con ốc sên ngơ ngác kia.

Thần kinh luôn căng thẳng trong nháy mắt liền thả lỏng, hắn cẩn thận nhặt con ốc sên nhỏ hơn lên và nhẹ nhàng đặt vào lòng ngực để che chở. Sau đó, hắn cũng nhặt con ốc sên to còn lại cho vào lòng, lúc này mới lao ra khỏi thư phòng.

"Ngốc nghếch, suýt nữa là không tìm thấy mi."

Thật là, chậm một bước là biến thành ốc sên nướng rồi.

Cũng không biết ăn có ngon không nhỉ?

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại công còn tương đối ôn nhu, xin đừng ghét bỏ vì hắn không giống với hình ảnh phản diện điển hình nhé, chương sau sẽ bắt đầu hắc hóa!

Hãy yêu thích và ủng hộ tác giả nếu bạn thích truyện này!

Yêu các bạn!