Chương 6: Lên kế hoạch "vượt ngục"

Sau khi đi vệ sinh xong, Nguyễn Mông vừa ăn vừa suy nghĩ về kế hoạch “vượt ngục”.

Đúng vậy, cậu đã chấp nhận và sử dụng từ "vượt ngục" này, bởi vì hiện tại cậu chính là một con ốc sên bị nhốt trong tù, không có tự do.

Ốc sên bình thường bò rất chậm và cũng không dành cả ngày để nghĩ về việc ăn.

Tuy nhiên, Nguyễn Mông mỗi lần di chuyển đều phải dùng tốc độ nhanh nhất và tập trung suy nghĩ, khiến cậu cảm thấy đói bụng liên tục, như thể dạ dày của cậu có một chiều không gian khác ở bên trong.

Và sau khi ăn xong, cậu sẽ cảm thấy cơ thể ấm áp và muốn ngủ một giấc thoải mái.

Mãi đến rất lâu sau, cậu mới biết rằng đây là cơ thể cậu đang tích trữ năng lượng để biến thành hình người. Chỉ là tới khi biết thì cậu đã bị ai đó bắt nạt tàn nhẫn đến cơm cũng không kịp ăn, chỉ có thể biến về hình dạng ốc sên.

Cực kì đáng thương!

Nhưng hiện tại Nguyễn Mông còn chưa biết về cái tương lai bi thảm kia của mình, một bên ăn, trong đầu lại lập ra lộ tuyến chạy trốn.

Sau nhiều ngày nỗ lực, Nguyễn Mông đã quan sát kỹ căn phòng này. Bàn làm việc đặt gần cửa sổ, cách cửa chính khá xa, vì vậy việc trốn thoát qua cửa chính là không khả thi. Do đó, con đường duy nhất để trốn thoát là từ cửa sổ, vọt ra ngoài.

Biệt thự này đã có lịch sử hàng trăm năm, rất rộng lớn và cổ kính. Dây thường xuân xanh mướt leo lên bám đầy cửa sổ.

Để trốn thoát, Khương Cung cần bò lên dây thường xuân, ẩn mình dưới những chiếc lá, che giấu hoàn hảo dấu vết của mình.

Dựa vào những gì nghe được trong ngày đầu tiên tỉnh lại, vị đại lão kia có lẽ sẽ không tìm kiếm cậu.

Hắn ta cũng không thích nuôi thú cưng, chỉ vì di ngôn của mẹ hắn khi lâm chung mới phải mang cậu về nhà. Chỉ khi đại lão hoàn toàn quên đi sự tồn tại của con ốc sên nhỏ này thì cậu mới có thể thực sự an toàn.

Tuy nhiên, khoảng cách từ bàn làm việc đến cửa sổ đối với cậu vẫn tương đối khá xa, cậu tính toán với tốc độ tối đa 8,5 mét/giờ, cậu sẽ cần khoảng 4 tiếng để bò từ bàn xuống đất, sau đó bò đến tường và cuối cùng bò lên cửa sổ.

Trong quá trình di chuyển, cậu cần dừng lại để nghỉ ngơi và ăn uống, đồng thời thỉnh thoảng phải ngẩng đầu lên để xác định phương hướng, tránh đi lạc.

Đây sẽ là một hành trình “vượt ngục” đầy gian nan và thử thách.

Khương Cung không ngờ con ốc sên mà mình nuôi này lại đang lên kế hoạch bỏ trốn, tranh thủ lúc rảnh rỗi, hắn liền dựa theo lời dạy của Trần bá mà chăm con ốc sên.

Nguyễn Mông đương nhiên hiểu ý của Khương Cung khi cho cậu ăn, nhưng điều đó không thể làm mất đi ý định trốn thoát của cậu.

Dù sao thì chẳng ai biết được tên phản diện này sẽ nổi điên lúc nào, mà cậu chỉ là một con ốc sên nhỏ bé muốn sống sót mà thôi.

Đại Hắc không thể nào hiểu được hành động của Nguyễn Mông, nó ngốc nghếch đi theo sau cậu và hỏi: "Cậu ~ đang ~ làm ~ cái ~ gì ~ vậy ~?"

"Đang ~ đóng ~ gói ~ hành ~ lý ~ và ~ bỏ ~ trốn ~ a ~” Nguyễn Mông nói một cách thiếu kiên nhẫn.

Đại Hắc ngơ ngác: "Cậu ~ vì ~ sao ~ bắt ~ chước ~ cách ~ nói ~ chuyện ~ của ~ tớ ~ vậy ~?"

Bởi vì cách nói chuyện của ốc sên rất thú vị, bò chậm thì không nói tới đi, nói chuyện cũng chậm như vậy.

Nguyễn Mông vùi đầu cắn lá rau diếp, hiện tại cậu đang chuẩn bị đồ cho hành trình bỏ trốn.

Dựa vào lượng thức ăn hàng ngày của cậu, bốn tiếng sẽ ăn hết mười lá rau diếp. Cậu muốn cắn hết số rau diếp này trước khi bỏ trốn, sau đó cõng chúng trên lưng mình.

Thật mệt!

Hai ngày nay, cậu nghe nói vai chính thụ lại sắp đến tìm tên ác nhân, có vẻ như có chuyện gì muốn nói, nhưng cậu không nghe rõ.

Tuy nhiên, giống như trong tiểu thuyết, thụ chính và phản diện là thanh mai trúc mã, hai người cùng lớn lên. Lần này Chu Lê đến tìm Khương Cung, ít nhất là trong bốn tiếng nữa hắn cũng chưa quay lại, đó chính là thời điểm tốt nhất để cậu trốn thoát.

Ngày đó đã đến rất nhanh, Khương Cung nghe điện thoại xong liền xuống lầu. Khi cửa thư phòng vừa đóng lại, Nguyễn Mông ngậm lá rau diếp từ góc cốc ra, nhờ Đại Hắc đặt lên lưng mình, bắt đầu thực hiện kế hoạch trốn thoát theo lộ trình đã định.

Đang bò phía trước, Nguyễn Mông ngoảnh đầu lại nhìn Đại Hắc, con ốc sên ngốc nghếch vẫn đang ngấu nghiến lá rau diếp. Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi: "Cậu có muốn cùng tôi đi không?"

Coi như là tình bạn cùng phòng mấy ngày qua vậy.

Đại Hắc ngơ ngác nhìn Nguyễn Mông, một lúc lâu mới gật đầu: "Được thôi ~"

Hắn ~ muốn ~ đi ~ cùng ~ với ~ vợ ~ của ~ mình ~

Vậy là, hai con ốc sên bắt đầu hành trình trốn thoát gian nan của mình.