Chương 4: Nguyễn Mông cảm thấy cô đơn?

Vào một buổi trưa nọ, sau khi ngủ dậy, con ốc sên bắt đầu lịch trình hằng ngày ăn no rồi lại ngủ của mình.

Những chiếc lá rau xanh của cậu luôn là tươi ngon nhất, cắn một miếng vào miệng, ôi chao, giòn tan!

Cắn một miếng giòn tan, nghĩ đến thôi đã thấy ngon miệng làm sao!

Ngay lúc con ốc sên bò lên trên thức ăn, đang tưởng tượng đến khoảnh khắc được nếm thử món ăn giòn tan đó, cậu bỗng nghe thấy Trần bá nói có người đến tìm Khương Cung. Lúc đầu cậu cũng không để ý, nhưng từ miệng Trần bá, Nguyễn Mông lại nghe được một cái tên quen thuộc - Chu Lê.

"Thiếu gia, Chu Lê thiếu gia đến tìm ngài, đang chờ ở dưới đại sảnh."

Chu Lê, chính là tên của vai chính thụ trong tiểu thuyết.

Nếu như việc cùng tên Khương Cung là trùng hợp, thì việc cùng tên Chu Lê là trùng hợp thế quái nào được.

Cậu thật sự đã xuyên không vào tiểu thuyết, và trở thành con thú cưng ốc sên của vai phản diện!

Một con ốc sên làm bạn bên cạnh một phản diện nhân cách phản xã hội.

Ngay lập tức, Nguyễn Mông từ một con ốc sên đang trong trạng thái dưỡng lão, biến thành con ốc sên ngày đêm lo lắng cho mạng sống của mình.

Không được, nghĩ đến mạng nhỏ của bản thân, cậu không thể ở lại bên cạnh Khương Cung!

Không kịp tự hỏi vì sao tên phản diện này không xấu như trong sách, không có sẹo, cũng không giống như trong sách miêu tả là âm u vặn vẹo, Nguyễn Mông vội vàng ăn hết miếng rau to dang dở, sau đó bắt đầu "đóng gói hành lý".

Cậu dùng miệng nhỏ cắn một vòng tròn trên lá rau dưa, sau đó trườn lên vòng tròn để nó nằm ngay cổ mình, nhắm chuẩn một hướng và bò ra ngoài.

Biệt thự nhà họ Khương rất rộng, con ốc sên lại rất nhỏ, cậu tùy tiện tìm một chỗ không ai để ý để trốn, sẽ không bị tên phản diện kia phát hiện.

Nhưng mà Nguyễn Mông đã quên mất tốc độ của ốc sên chậm như thế nào, một giờ chỉ bò được bảy tám mét, chưa kể cậu bò mệt còn muốn nghỉ ngơi dọc đường.

Mãi đến khi vị đại lão phản diện Khương Cung trở về, con ốc sên nhỏ mới khó khăn lắm bò đến chiếc bàn làm việc bên cạnh cậu, cùng vị trí với lúc trước khi cậu bò đến để xem tấm ảnh.

Khương Cung dùng hai ngón tay nhấc con ốc sên nhỏ trên bàn làm việc lên, nhìn chằm chằm vào con ốc sên đang cuộn tròn bụng, rất là khó hiểu.

"Tiểu ốc sên, đã đổi cát cho ngươi rồi, sao ngươi còn muốn “vượt ngục”?"

“Vượt ngục” cái rắm! Ngươi tưởng ta đang đóng phim truyền hình cho ngươi xem à?!

"Ngỗ nghịch, sao lại không nghe lời, thiếu dạy dỗ."

Thiếu dạy dỗ cái gì! Thả ta ra a a a a!

Con ốc sên không nghe lời lay động cái bụng tròn, da thịt trắng nõn như sóng biển nhấp nhô, hai cái râu trên đầu cũng duỗi ra co vào, muốn rời khỏi ngón tay của Khương Cung.

Khương Cung nhìn con ốc sên không nghe lời, nhíu mày nhớ lại cuốn sổ tay nuôi thú cưng mà hắn mới xem qua một lần, trầm tư nói: "Chẳng lẽ là mi cảm thấy cô đơn?"

Phản diện đại nhân, ngươi nói chuyện với một con ốc sên, não ngươi có bệnh à?!

"Được rồi." Khương Cung một lần nữa thả con ốc sên vào chén trà, cẩn thận đặt nó lên lá rau, an ủi vỗ vỗ cái thân nhỏ của nó, dịu dàng nói: "Ta sẽ đi mua thêm một con ốc sên về bầu bạn với mi."

Nguyễn Mông: "???"

Đại lão ngươi rốt cuộc có kiến thức thường thức không!

Ốc sên là loài động vật lưỡng tính!!!

Ta đây là đang trốn chạy, không phải cô đơn a!

Ngươi mua thêm một con ốc sên về, đến lúc đó rốt cuộc là ta sống hay nó sống?!

Nguyễn Mông vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng trước thế giới tràn đầy ác ý này.

Khoảng thời gian sau đó, cậu vẫn luôn lên kế hoạch trốn thoát, nhưng Khương Cung dường như biết cậu là con ốc sên không an phận, nên đã đem cậu để bên đầu giường, mỗi khi nhìn thấy cậu bò ra ngoài chén, hắn lại bắt cậu đưa trở về.

Sau vài lần như vậy, Nguyễn Mông cả về tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời.

Sáng sớm ngày thứ hai, cậu phát hiện Khương Cung thả một con ốc sên bạch ngọc mới vào bên cạnh cậu.

"Ngươi ~ tốt ~~ a ~~~~" con ốc sên bạch ngọc mới đến chào hỏi cậu một cách chậm rãi, "Ta ~~ tên là ~~ Đại Hắc ~, ngươi ~ tên là ~~ gì ~~ nha ~~~?"

Khương Cung sờ sờ cái vỏ nhỏ bằng ngọc bích của Nguyễn Mông, nói: "Hai người các ngươi phải cố gắng nỗ lực nhé!"

Con ốc sên này hẳn là sẽ không “vượt ngục” nữa đi, Khương Cung nghĩ, sau đó hắn lại nghĩ đến việc ốc sên dường như có thể đẻ hàng trăm trứng mỗi lần.

Hai con ốc sên này có thể sinh ra rất nhiều con non, giúp gia tộc ốc sên phát triển mạnh mẽ.

Tác giả có lời muốn nói: Là con ốc sên đầu tiên bị nuôi dưỡng để đẻ trứng, Nguyễn Mông thật đáng thương.