Khương Cung không kịp trở tay, lập tức bị đẩy ngã, dù hắn phản ứng nhanh chóng và đẩy Trần bá ra, nhưng vẫn không thể đứng vững và ngã xuống, khuôn mặt lập tức dán vào mặt đất.
Nhiệt lượng từ mặt đất truyền đến khuôn mặt, trong chớp mắt, Nguyễn Mông nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Khương Cung, cũng là khoảnh khắc đó, cậu như nghe thấy mùi thịt bị thiêu cháy.
Phản diện hủy dung... Cậu ngây người, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, hoảng sợ tột độ.
Bên ngoài không có bất kỳ âm thanh nào, Trần bá có thể đã bỏ chạy hoặc ngất xỉu, vậy Khương Cung đâu? Con ốc sên nhỏ một lần nữa động đậy, dùng tốc độ nhanh nhất bò ra ngoài.
Chưa lúc nào cậu hận bản thân biến thành một con ốc sên như bây giờ, cho dù biến thành động vất thì một con chó hay một con mèo vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất cũng có thể cắn cổ áo Khương Cung và kéo hắn đi, chứ không phải ở đây mà không thể làm gì!
Khương Cung lặng lẽ nằm nghiêng trên mặt đất, cơn đau dữ dội trên mặt khiến hắn nhất thời không thể lên tiếng, nhưng cũng vô cùng tỉnh táo.
Hắn chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, như thể cuộc sống trước đây của hắn giống như một giấc mơ hỗn độn.
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn chằm chằm vào hướng Trần bá bỏ trốn, không hề chớp mắt, như một ma thần được tái sinh từ trong ngọn lửa.
Trần bá đã đẩy hắn ngã xuống và sau đó bỏ chạy.
À... Ông ta cũng hiểu rằng gϊếŧ người trực tiếp là sai trái, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Ngọn lửa cháy rất yên tĩnh, không có ai, chỉ có tiếng gỗ mục bị thiêu rụi.
Nếu không có ai đến cứu hắn, hắn sẽ chết, đây là điều Trần bá muốn.
Chính là... ông ta muốn hắn chết, vậy hắn càng phải sống!
Trừ bản thân hắn ra, không ai có thể cướp đi mạng sống của hắn!
Khương Cung cảm thấy bản thân có chút không đúng, dường như suy nghĩ hiện tại này hoàn toàn khác với trước đây của hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại, hắn rất thích cảm giác này.
Có lẽ Trần bá nói đúng, hắn chính là tai tinh, mệnh thiên sát cô tinh, trên đời này sẽ không ai quan tâm hay yêu thương hắn.
Vậy thì, hắn cũng sẽ không quan tâm hay yêu thương bất kỳ ai.
Yêu là gì? Quan tâm là gì? Hắn có tiền tài vô số, tuổi trẻ lại có địa vị, hắn muốn không phải là bản thân đi yêu người khác, mà là được người khác yêu thương.
Chỉ cần hắn ngồi đó, sẽ có vô số người chen lấn nhau để có được sự sủng ái của hắn.
Tầm nhìn trở nên mờ mịt bởi khói bụi, nhưng suy nghĩ của Khương Cung lại vô cùng rõ ràng.
Chỉ cần hắn có thể sống sót, vậy thì trên đời này sẽ không còn gì có thể cản trở hắn!
Lúc này, Khương Cung bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay có thứ gì đó đang mấp máy, mang theo cảm giác mát lạnh và ẩm ướt.
Một lúc sau, hắn mơ hồ thấy một con ốc sên màu trắng đang từ từ bò ra khỏi lòng ngực hắn, sau đó bò về phía hắn.
Như thể vì lo lắng, xúc tu trên đầu nó run rẩy dữ dội, đầu cũng không ngừng hướng về phía trước.
Trước khi mất ý thức, những ý nghĩ điên cuồng trong đầu Khương Cung đột nhiên dừng lại, hắn lại có một ảo giác, con ốc sên nhỏ này dường như đang lo lắng cho hắn, đang quan tâm đến hắn.
Theo phản xạ có điều kiện, hắn giơ tay ra, nhanh chóng nắm lấy con ốc sên nhỏ trong lòng bàn tay.
Như thể nắm lấy tia sáng hy vọng cuối cùng của cuộc đời.
Bỗng dưng bị nắm lấy, Nguyễn Mông ngây người trong chốc lát, sau đó suýt phát điên.
Cốt truyện đã khiến đại lão này hủy dung, vậy vì sao chưa có ai tới cứu hắn, phản diện không phải tới cuối cùng mới chết sao? Hắn không nên chết trong đám cháy này!
Nguyễn Mông vội vàng suy nghĩ, may mắn thay sức mạnh của cốt truyện vẫn rất mạnh mẽ, không biết bao lâu sau, cậu rốt cuộc nghe thấy tiếng ai đó lao vào, vừa đi vừa hô to: "Khương Cung, anh ở đâu!"
Khương Cung đã hôn mê trước đó không thể trả lời, may mắn thay người đó không từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm hắn.
Người đó quỳ xuống, ôm đầu Khương Cung vào lòng, khi nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của hắn, người đó sửng sốt một chút, sau đó mới bắt đầu kêu người: "Ở đây! Chúng tôi ở bên đây!"
Vất vả ngẩng đầu lên, con ốc sên nhỏ nhìn thấy rõ khuôn mặt người đến.
Vai chính thụ!
Cậu hơi sững sờ một chút, sau đó mới hiểu ra, đây là nơi bắt đầu tình yêu của Khương Cung...
Lời tác giả: Nguyễn Mông nhìn chằm chằm vào vai chính thụ: Đây là nơi tình yêu bắt đầu!
Đại lão phản diện nhìn chằm chằm vào con ốc sên: Đây là nơi tình yêu bắt đầu!