Sau khi Trình Hựu Ngôn sống lại, Đào Nại Nghi thành thật đi theo phía sau Trình Hựu Ngôn, Trình Hựu Ngôn đi chỗ nào thì cô cùng đi chỗ đó, Trình Hựu Ngôn đánh tiểu dã quái cô giúp phổ công hai cái, Trình Hựu Ngôn đánh lam buff cô cũng giúp phổ công hai cái, sau đó thuận tiện giúp cầm luôn lam buff.
Đào Nại Nghi:……
Trình Hựu Ngôn:……
Đào Nại Nghi nhìn dấu lam buff dưới chân anh hùng của mình trầm mặc, hôm nay cô có lẽ là thật sự không thích hợp chơi trò này.
Bởi vì lam buff bị Đào Nại Nghi cầm, Trình Hựu Ngôn không lam chỉ có thể về suối nước trước bổ sung đầy thanh xanh.
Đào Nại Nghi muốn nói chút gì đó giảm bớt bầu không khí xấu hổ này: “Cái kia, xin lỗi, tôi cũng chưa nghĩ đến tôi sẽ cướp được lam buff.”
Không nghĩ tới Trình Hựu Ngôn bên kia lại mở micro, thanh âm trở nên rõ ràng lại gần gũi: “Không sao, tôi đánh dã em theo ở phía sau thì tốt rồi, bình thường không cần công kích, lúc chiến đội em lại công kích.”
Đào Nại Nghi đáp được, ngoan ngoãn đi theo sau Trình Hựu Ngôn, giống như vật trang sức trên chân, cứ như vậy được Trình Hựu Ngôn mang ngược gió phiên bàn (*), cuối cùng thắng trò chơi này.
(*): Tương tự như thành công từ một tình huống cực kỳ bất lợi tưởng chừng như vô vọng.
Trò chơi kết thúc, Đào Nại Nghi nói với Lạc Hách và Trình Hựu Ngôn không chơi trước, mỏi mệt thoát game, chơi game một hồi cũng không làm cô thả lỏng, ngược lại làm cô càng mệt mỏi, thao tác của cô quả thực là rau móc chân, còn ở trước mặt nhãi con và Trình Hựu Ngôn phần tử nguy hiểm kia ném mặt đi, có lẽ cô cần ngủ một giấc, từ đấy ngủ thϊếp rồi.
Một bên khác ký túc xá nam sinh, Lạc Hách và Trình Hựu Ngôn cũng thoát game, Trình Hựu Ngôn như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, không chút để ý hỏi Lạc Hách: “Lúc trước cậu nói Đào Nại Nghi này thêm anh là có việc tìm anh, là chuyện gì?”
Lạc Hách a một tiếng ngẩng đầu, cậu cũng không thể nói: Đào Nại Nghi thích anh, cho nên em dùng sức đẩy danh thϊếp Wechat của anh cho cô ấy, sau đó em lại cầm điện thoại của cô ấy thêm anh. Nói như vậy Trình Hựu Ngôn nhất định sẽ xoá Đào Nại Nghi luôn á!
Chỉ trong vòng hai giây, đầu óc Lạc Hách không ngừng chuyênr động, đột nhiên cơ trí nghĩ đến Đào Nại Nghi trả lời câu hỏi không được: “Cô ấy hình như là gần đây học tập gặp phải vấn đề nan giải, biết anh học tập tốt, muốn hỏi anh.”
Trình Hựu Ngôn nghe vậy nhướng mày cũng chưa nói gì, thật ra bắt đầu từ lúc Đào Nại Nghi thêm anh, cũng không chủ động tìm anh trò chuyện qua, một chút cũng không giống dáng vẻ có vấn đề tìm anh.
————
Thời tiết âm u, từng mảnh mây đen rậm rạp như là tùy thời muốn trút mưa to, còn mang đến từng trận gió lạnh.
Đào Nại Nghi ngồi ở trong phòng học, hai mắt vô thần đầu não mê mang nghe giáo sư trên bục giảng nói nội dung khiến cô khó có thể hiểu được.
Đào Nại Nghi cảm thấy ác ý khoa học tự nhiên đối với cô quá lớn, cô hoàn toàn nghe không hiểu, cô có lẽ là cần bắt đầu học vật lý từ cao trung vật lý lên.
Thời gian tan học vừa đến, các bạn học trong ban đều lục tục ra khỏi phòng học, Đào Nại Nghi ngược lại không lo lắng trở về, dù sao về nhà cũng chỉ có một mình cô ở nhà, còn cực kỳ nhàm chán hơn.
“0038, cậu nói một chút sao khoa học tự nhiên khó như thế hả, quả thực quá khó xử một học bá khoa học xã hội tôi mà.” Đào Nại Nghi phát ra dò hỏi từ nội tâm.
“Ách, có thể là ký chủ còn chưa thích ứng, cô muốn đi lên sân thượng bình tĩnh chút không?” Hệ thống đột nhiên đưa ra loại kiến nghị kỳ quái này.
“Tại sao phải đến sân thượng bình tĩnh?”
“Ờm, nói không chừng đại não cô sẽ ở trên sân thượng thông suốt đấy, giác quan thứ sáu của ta nói cho ta biết.” Hệ thống nghiêm trang lừa dối.
“Hoá ra một hệ thống như cậu còn có giác quan thứ sáu à.” Đào Nại Nghi vừa tranh cãi, vừa lấy bài thi vật lý với bút lên, phương hướng tan học tương phản với đồng học, chạy tới trên sân thượng khu dạy học làm bài trúng gió, hy vọng gió lạnh có thể khiến đại não cô dựng dậy suy nghĩ.
Đào Nại Nghi ở trên sân thượng tùy ý tìm một góc sạch sẽ dựa lưng vào tường ngồi xuống, cũng không đi quan sát hoàn cảnh bốn phía, cầm lấy bài thi, nhìn nội dung trên đó, Đào Nại Nghi rất nghiêm túc, nhưng cách này cũng không ảnh hưởng cô xem không hiểu!!
Qua nửa giờ, cả tờ bài thi ngoại trừ viết tên lớp lên trên, những cái khác vẫn là trống rỗng.
“A a a a a……” Đào Nại Nghi ném bài thi xuống, xoay người đối mặt với vách tường, cúi đầu đυ.ng nhẹ tường một cái, trong miệng còn lải nhải: “Tại sao phải học cái chuyên ngành này, tại sao mình phải chịu loại tra tấn này, khoa học xã hội chẳng lẽ không thơm sao……”
Trình Hựu Ngôn dựa lưng vào lan can sân thượng, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, vị trí này vừa lúc là góc chết, Đào Nại Nghi không nhìn thấy vị trí này, nhưng Trình Hựu Ngôn lại có thể nhìn thấy Đào Nại Nghi.
Anh đã ở đây đứng hơn nửa giờ, toàn bộ hành vi của Đào Nại Nghi từ lúc đi lên sân thượng đến đâm tường bây giờ, đều bị Trình Hựu Ngôn thu hết vào đáy mắt, Trình Hựu Ngôn nghĩ không chút dính dáng nào với nữ sinh cao lãnh Phạm Vĩ nói.
Trình Hựu Ngôn nhả một ngụm khói cuối cùng từ trong miệng ra, sương khói lượn lờ, đứng dậy dập tắt điếu thuốc đã hút xong từ đầu ngón tay, đi chưa được hai bước, bài thi bên người Đào Nại Nghi đã bị gió thổi đến dưới chân Trình Hựu Ngôn rồi, anh khom lưng nhặt bài thi lên, thong thả ung dung đọc tên trên bài thi ra: “Đào Nại Nghi.”
Đào Nại Nghi đột nhiên nghe được tiếng xoay đầu, sau khi nhìn thấy có người vội hoảng đứng lên, thấy rõ ràng người đến, phát hiện người này là đại soái ca mấy ngày trước bị nàng đâm ngã, trời ơi, hắn tới bao lâu rồi, sẽ không phải vẫn luôn ở chỗ này chứ!
Đào Nại Nghi cứng đờ lại xấu hổ cười cười: “Ha ha…… Đồng học, trùng hợp lại gặp, cậu… Cậu vẫn luôn ở chỗ này sao? Hay là vừa tới?”