Chương 4.2

Vì thế Lạc Hách kêu Đào Nại Nghi tới chơi game.

—— ——

Đào Nại Nghi thật ra cũng rất lâu rồi không chơi game, hôm nay bị chương trình học ngược một ngày, chơi game thả lỏng cũng không tồi, hơn nữa nhãi con mời cô làm sao từ chối được chứ, cho nên cô đồng ý rồi.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Được, chờ tớ đăng nhập.

Xuy xuy ( Lạc Hách ): Tớ thật sự là giúp cậu đó, cậu cần phải nắm chắc cơ hội ớ.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ):???

Lạc Hách không trả lời tin nhắn cô nữa, Đào Nại Nghi vẻ mặt nghi hoặc sau khi đăng nhập trò chơi, thì nhận được lời mời tổ đội của Lạc Hách.

Cô nhấp chọn tiếp nhận lời mời của Lạc Hách rồi, sau khi đi vào căn phòng lại phát hiện bên trong có hai người, một người là Lạc Hách mời cô, một người khác lại là Trình Hựu Ngôn!!!

Bởi vì Đào Nại Nghi có Wechat của Trình Hựu Ngôn, cho nên trong trò chơi sẽ trực tiếp hiện thị nick name và tài khoản bạn tốt WeChat chơi game, Đào Nại Nghi ghi chú Wechat Trình Hựu Ngôn chính là “phần tử nguy hiểm!!!”, Cho nên trong phòng, dưới ảnh đại diện của Trình Hựu Ngôn cũng hiện bốn chữ “phần tử nguy hiểm”.

Đột nhiên hiểu ra Lạc Hách tại sao để cô nắm chắc cơ hội, Nhị hoá này còn đang cho rằng cô thích Trình Hựu Ngôn, cậu sao đối với chuyện người khác cơ trí như thế, còn sẽ từ không thành có, đối với chuyện của mình thì giống như tên Nhị hóa (*)!

(*): Chỉ người ngu ngốc, hồ đồ; lỗ mảng, kém thông minh.

Tâm trạng Đào Nại Nghi hiện tại rất phức tạp, rốt cuộc chỉ có cô biết Trình Hựu Ngôn về sau sẽ trở thành tình địch của Lạc Hách, sẽ là trở ngại lớn nhất trên đường cô đu cp gặm đường, nhưng đó là về sau, bây giờ Trình Hựu Ngôn còn chưa quen biết Hạ Âm, bây giờ cho dù nói với Lạc Hách Trình cái gì mà Trình Hựu Ngôn là tình địch của cậu, sợ là sẽ bị trở thành bệnh tâm thần!

“Nại Nghi, nghe được không? Mở mic trao đổi.” Giọng Lạc Hách từ điện thoại truyền tới, cậu mở mic.

Đào Nại Nghi mở mic nhỏ trong giao diện trò chơi ra: “Mở rồi mở rồi, nghe thấy được.”

“Tốt, người này là học trưởng Trình Hựu Ngôn, cậu cũng biết đi, hai ngươi thêm WeChat.” Lạc Hách bên này nói xong với Đào Nại Nghi, quay đầu nói với Trình Hựu Ngôn: “Học trưởng, đây là Đào Nại Nghi, bạn em.”

Trình Hựu Ngôn không mở mic, nhưng là giọng nói anh thông qua điện thoại Lạc Hách truyền tới: “Ừm, bắt đầu phối hợp đi.”

Đào Nại Nghi không thể không thừa nhận, không hổ là cổ nhân khí, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như thế. Sau khi phối hợp vào trò chơi, Lạc Hách chọn chính là xạ thủ, Trình Hựu Ngôn thì là đánh dã, Đào Nại Nghi chọn phụ trợ anh hùng mình thường dùng, cô phải bảo hộ tốt nhãi con nhà mình!

Trò chơi bắt đầu, Đào Nại Nghi điều khiển Thuẫn Sơn của mình đi theo Lạc Hách ở đường dưới.

“Lạc Hách, cậu đi mau, tớ giúp cậu khiêng hắn đi!” Đào Nại Nghi ra sức bấm kỹ năng, khàn cả giọng để Lạc Hách chạy mau, sau đó điều khiển anh hùng đưa đánh dã đầy máu đối diện đến trước mặt Lạc Hách cạn máu.

Lạc Hách: “Kỹ năng cậu ngược rồi ngược rồi!!!”

Lạc Hách ổn.

“Á, xin lỗi xin lỗi, bấm sai kỹ năng.” Đào Nại Nghi xấu hổ cười hai tiếng.

Lạc Hách: “Không sao không sao, lại tới!”

“Lạc Hách, tớ chống đỡ giúp cậu, cậu mau công kích.” Đào Nại Nghi sử dụng kỹ năng vung ra một cái lá chắn.

Lạc Hách:……

Lạc Hách ổn mà.

Lá chắn của Đào Nại Nghi đặt ngược, chắn cho Lạc Hách cái tịch mịch.

Liên tục rất nhiều lần sai sót dẫn đến, không bảo vệ tốt xạ thủ, dẫn đến sau khi Lạc Hách bị đối diện lấy vài cái đầu, Đào Nại Nghi đã tự bế, đã nói bảo hộ nhãi con, kết quả vẫn luôn tặng đầu người, yên lặng tắt microphone đi, sau khi vùi mặt vào trong chăn hét lên vài tiếng, lại yên lặng mở mic ra.

Giọng Lạc Hách tinh bì lực tẫn cất lên trong ống nghe: “Nại Nghi, cậu đi theo học trưởng đánh dã trước đi, tớ đi đường dưới một chút.”

Đào Nại Nghi yên lặng gật gật đầu, lại nghĩ đến bọn họ không nhìn thấy, thì lên tiếng: “Được.”

Cô chơi anh hùng lắc lư đi về phía đường trên sông, Trình Hựu Ngôn đang ở kia diệt **, ai ngờ vừa đến bụi cỏ đường giữa thì gặp đánh dã đối diện, lúc này pháp sư đường giữa của bọn chúng vừa lúc đang ở suối nước bổ sung máu, Đào Nại Nghi hoảng đến một đường chạy về phía Trình Hựu Ngôn, ngoài miệng còn vẫn luôn lớn tiếng nói: “Đại ca đánh dã cứu cứu tôi cứu cứu tôi, hắn đang truy tôi!!!”

** lượng HP chỉ thừa một chút, mà Trình Hựu Ngôn chơi nhân vật anh hùng cũng không có lượng máu, kết quả Đào Nại Nghi mang theo đánh dã đối diện lại đây, vừa lúc để đánh dã đối diện công kích một cái bình thường khiến ** Trình Hựu Ngôn cực cực khổ khổ đánh chính bị đoạt, còn nhân tiện mang đi một bộ kỹ năng của Trình Hựu Ngôn cạn máu, mua một tặng một.

Trạng thái Đào Nại Nghi đầy máu, đánh dã đối diện cũng không ham chiến, trực tiếp buông tha Đào Nại Nghi.

Trình Hựu Ngôn ngã tại chỗ:……

Lạc Hách nhìn toàn bộ quá trình:……

Đào Nại Nghi đứng ở tại chỗ đầy máu:……

Đại ca dánh dã đối diện, anh gϊếŧ tôi cùng luôn đi, anh như vậy đoạt ** lại gϊếŧ đánh dã chúng tôi, anh để tôi đầy máu bây giờ rất xấu hổ á trời, ngắn ngủn trong nháy mắt này tôi dùng cả đời để trị khỏi. Đây là diễn biến trong lòng Đào Nại Nghi bây giờ.

Tiếng nói Trình Hựu Ngôn thông qua điện thoại Lạc Hách truyền tới, là nói với Đào Nại Nghi: “Em đi theo phía sau tôi là được, đừng dùng loạn kỹ năng.”

Đào Nại Nghi gật đầu như gà con: “Được được.”

-

Nguyên văn cũng là dấu **, Au cũng không chơi game này nên có trời mới hiểu được ý chỉ cái gì.