Chương 4.1

Nội tâm Đào Nại Nghi:…… Nhãi con à, sao con giống như khổng tước xòe đuôi thế này, trung nhị trung nhị. Nhưng Hạ Âm cười rồi, nai xừ, dấu hiệu tốt!

Cuối cùng Lạc Hách vẫn là thái độ cường ngạnh quẹt thẻ sinh viên mời khách, ba người bưng đồ ăn chọn xong tìm cái bàn trống ngồi xuống, Đào Nại Nghi đơn độc ngồi một bên, Lạc Hách và Hạ Âm ngồi cùng hàng.

Đào Nại Nghi gọi một phần cơm tẻ, gà nướng tiêu thoạt nhìn rất có ngon miệng, còn có một phần cơm cà tím xào tỏi ớt, thật sự không hổ là đại học số một số hai, ngay cả căn tin cũng xịn như vậy, Đào Nại Nghi đối với trường học này thật sự là vô cùng vừa lòng, đổi thành thế giới ban đầu, cô dám chắc là không thể lên được loại trường học này, mặc kệ là điểm hay là học phí.

“Kiểm tra đo lường nhiệm vụ hoàn thành, tiến triển hoàn thành nhiệm vụ 4%, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực.” 0038 thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Đào Nại Nghi cảm thấy những nhiệm vụ này cũng không khó mấy.

Ba người ngồi xuống ăn cơm, một nam sinh do dự đi đến trước mặt Hạ Âm, trong tay cầm một bức thư tình, sợ hãi rụt rè đỏ mặt nói với Hạ Âm: “Học… Học tỷ, em thíc… Anh thích em, em có thể làm bạn gái anh không?”

Đào Nại Nghi: Wow ∼ bây giờ còn có người trẻ cầm thư tỏ tình.

Những người khác trong căn tin cũng đổ dồn ánh mắt về phía bên này, đám đông nhìn chăm chú, đều đang nhìn Hạ Âm.

Lạc Hách ở một bên sau khi nghe được nam sinh này là tới thổ lộ, sắc mặt có thể thấy được kéo xuống rồi, mặt đen kịt, tức giận trực tiếp buông đũa xuống, mắt vẫn luôn nhìn Hạ Âm.

Áh ah ah ah, nhãi con ghen tị, mình gặp được đường chính chủ cp phát, Đào Nại Nghi ngoài mặt vững như lão cẩu, nội tâm lại kích động chuột chũi thét chói tai.

Hạ Âm đứng lên, bởi vì căn tin quá nhiều người, cũng không quá dễ dàng trực tiếp từ chối, cô ấy tiếp nhận thư tình trong tay nam sinh, “Cảm ơn, nhưng chị hiện tại còn chưa muốn nói chuyện yêu đương, phải học tập thật tốt.”

Nam sinh lập tức ỉu xìu, gật gật đầu xoay người bước nhanh đi rồi.

Người trong căn tin thấy nam sinh bị từ chối, cũng không có phản ứng gì ngoài ý muốn. Tiếp tục quay đầu ăn cơm của mình, giáo hoa đâu dễ theo đuổi như vậy.

Biểu tình của Lạc Hách sau khi Hạ Âm từ chối nam sinh kia tốt hơn một chút, nhưng vẫn là chua lòm mở miệng: “Hơ, quả nhiên lớn lên đẹp mắt thật tốt mà, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được người tỏ tình, cậu nói cậu cũng nhận lấy thư tình, còn muốn từ chối làm gì, đồng ý không phải khá tốt sao.”

Câu nói này của Lạc Hách làm Đào Nại Nghi thậm chí muốn cạy đầu óc cậu ra xem rốt cuộc thật sự nghĩ cái gì, nào có ai xúi giục người mình thích đi đáp ứng người khác thổ lộ, cho dù ghen cũng không thể nói như vậy được.

Hạ Âm mới vừa ngồi lại trên ghế, nghe được Lạc Hách nói cứng đờ một chút, cô ấy không muốn ở chỗ này nghe những lời âm dương quái khí này của Lạc Hách, giả vờ nhìn xuống điện thoại, vẻ mặt xin lỗi cười cười với Đào Nại Nghi: “Nại Nghi, tớ ăn no rồi, tớ về phòng học trước.”

"Ấy, cậu còn chưa ăn xong đã trở về rồi, cậu đừng để ý, Lạc Hách nói chính là không load qua đầu óc, cậu ấy không phải cố ý đâu.” Đào Nại Nghi nóng nảy.

“Không có, tớ thật sự là ăn no, lần sau lại hẹn.” Hạ Âm cầm lấy bát đũa, say khi tạm biệt với Đào Nại Nghi xoay người đi đến hướng cửa căn tin, toàn bộ quá trình không giao lưu với Lạc Hách.

Lạc Hách ở bên cạnh cũng ngây dại, cậu chính là nhất thời cảm thấy trong lòng không thoải mái, cậu cũng không biết bản thân mình sao không thông qua đại não đã nói những lời này.

Đào Nại Nghi tức giận vỗ cậu một cái. Cái đầu gỗ này!! Cô hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía Lạc Hách: “Phát ngốc cái gì, cậu nói sai không biết à, chọc giận người chạy rồi, nhanh đuổi theo xin lỗi đi!”

Lạc Hách bị Đào Nại Nghi ồn ào phản ứng lại, gật gật đầu đứng lên, đuổi theo hướng Hạ Âm đi.

Đào Nại Nghi bất đắc dĩ thở dài một hơi, Lạc Hách thẳng nam này thật là muốn truy thê đường dài đằng đẵng, cô ôm tâm tình mẹ già rầu thúi ruột, tiếp tục vùi đầu ăn cơm..

“Trên đường tiến hành nhiệm vụ xuất hiện sai lầm, khấu trừ điểm tiến triển, trước mắt tiến triển nhiệm vụ là 2%.” Tiếng hệ thống đột nhiên không kịp phòng ngừa lại xuất hiện.

Đào Nại Nghi:???

“Cái này không phải nói xong đã thành rồi sao? Sao lại khấu trừ trở về?” Đào Nại Nghi vẻ mặt mộng bức.

“Ngay từ đầu là hoàn thành, nhưng là cơm chưa ăn xong hai người đều rời đi, bởi vậy phán định nhiệm vụ thất bại, cho nên trừ điểm, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực.”

Đào Nại Nghi nháy mắt lại cảm giác đầu mình cũng đau luôn, Đào Nại Nghi cơm nước xong xuôi về phòng học cũng không nhìn thấy Lạc Hách, mãi cho đến buổi chiều tan học cậu cũng không đến phòng học, cũng không biết xin lỗi kết quả thế nào rồi, Hạ Âm đến cùng có nguôi giận không, Đào Nại Nghi định buổi tối vào WeChat hỏi một câu.

Đào Nại Nghi bị khoa học tự nhiên treo lên đánh một ngày hai mắt vô thần về tới chung cư, bây giờ chuyên ngành đối với cô thật sự là vô cùng không hữu hảo, nhưng hiện tại đã năm 2, chuyển chuyên ngành cũng không hiện thực, emmm, cô có lẽ phải bắt đầu học khoa học tự nhiên từ cao trung học lên.

Cô tắm rửa xong nằm lên trên giường, hoãn một hồi, trong lòng còn nhớ mong tiến triển của nhãi con với con dâu, click mở WeChat gửi tin nhắn cho Lạc Hách.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Lạc Hách, buổi chiều sao cậu không đến học? Giữa trưa chuyện xin lỗi như thế nào rồi?

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Mỹ nhân tò mò. jpg

Xuy xuy ( Lạc Hách ): Không có việc gì, buổi chiều câu lạc bộ bóng rổ tớ có việc, đến câu lạc bộ một chuyến.

Đào Nại Nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhãi con cuối cùng cũng làm một chuyện đáng tin cậy, còn chưa trả lời đã nhận được tin nhắn tiếp theo của Lạc Hách.

Xuy xuy ( Lạc Hách ): Đến đánh mấy ván vương giả, tớ kéo cậu, mau.

—— ——

Ký túc xá nam sinh.

Lạc Hách lúc ấy vừa lúc cùng bạn cùng phòng đánh xong một ván vương giả nông dược (*), cậu và Phạm Vĩ, Trình Hựu Ngôn ngồi ba hàng, Phạm Vĩ mới vừa đánh xong thì nói có việc đi ra ngoài một chuyến, để hai người bọn họ chơi trước. Đúng lúc Đào Nại Nghi gửi tin nhắn đến, nhớ đến chuyện của Đào Nại Nghi, đây còn không phải là cơ hội giúp Đào Nại Nghi một phen tới rồi sao!

(*): Chỉ game Vương giả vinh diệu, vì chữ 农药 (nông dược - thuốc trừ sâu) và 荣耀 (vinh diệu) đồng âm, và gây nghiện người chơi rất mạnh, nếu chơi nghiện sẽ hại mình. Nguồn gốc cái tên là do nhiều ca nghiện, thực tế có 1 nam thanh niên 17 tuổi, điên cuồng chơi game này suốt 40 giờ, nhồi máu não, suýt tử vong. Nên cư dân mạng gọi đùa là Vương giả nông dược.

Lạc Hách nhìn về phía Trình Hựu Ngôn ở đối diện: “Học trưởng, em kéo một người bạn được không?”

Trình Hựu Ngôn không nói gì gật gật đầu.

-

Thời gian up truyện sẽ vào buổi tối nà~