Chương 3.2

“Sắp tuyên bố nhiệm vụ thứ hai, mời ký chủ hẹn Hạ Âm và Lạc Hách giữa trưa cùng nhau ăn cơm.” Thanh âm hệ thống lại vang lên.

“okok! Cái này quả thực siêu dễ!” Đào Nại Nghi đáp.

Giáo sư còn chưa đến, Đào Nại Nghi trộm móc điện thoại ra, tay nhanh chóng mở WeChat ra tìm được khung chat với Hạ Âm.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi) : Hạ Âm, tớ là Đào Nại Nghi, tớ muốn hẹn cậu trưa nay cùng đến căn tin ăn cơm.

Đào Nại Nghi đột nhiên có chút lo lắng sẽ bị từ chối, đột ngột hẹn người ta cùng đi ăn cơm như thế này, quan hệ cũng không phải rất quen thuộc, bị từ chối cũng không có gì kỳ lạ.

Hạ Âm hẳn là vừa lúc nhìn điện thoại, cho nên Đào Nại Nghi rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời, cũng may Hạ Âm cũng không từ chối cô.

Gió đêm nhẹ nổi: Á, có thể nha.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Ừm ừm, vậy tớ sau khi tan học ở cửa căn tin 2 chờ cậu.

Đào Đào Ô Long ( Đào Nại Nghi ): Đáng yêu.jpg

Gió đêm nhẹ nổi ( Hạ Âm ): Được.

Hẹn thời gian xong xuôi Đào Nại Nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác nhiệm vụ của mình hoàn thành một nửa, lúc này giáo sư cầm sách giáo khoa đi vào phòng học, bắt đầu khoá học hôm nay.

Giáo sư ở trên bục giảng lải nhải giảng lấy tri thức trọng điểm, mà Đào Nại Nghi nhìn giáo sư trên bục giảng phóng PPT, cảm giác đầu đau quá, bởi vì cô hoàn toàn nghe không hiểu!!!

Đào Nại Nghi nghĩ đến, nguyên thân học chính là khoa học tự nhiên, nhưng cô ở trong thế giới ban đầu là một sinh viên đã tốt nghiệp hai năm khoa học xã hội, hơn nữa vẫn là sinh viên ưu tú khoa xã hội, nhưng xã hội cô được, tự nhiên cô thật sự không được, khoa học tự nhiên đối với cô mà nói chính là mông nhét đậu nành —— dốt đặc cán mai, giáo sư ở trên bục giảng giảng nội dung, mỗi từ mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng giống như là đang giảng ngôn ngữ nước ngoài.

Đào Nại Nghi hai mắt vô thần nhìn giáo sư mặc váy liền áo trên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc giảng bài, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“Các nhà lý luận về hiệu ứng cho rằng, hiệu dụng hàng hoá quyết định bởi cái gì, tiếp theo chúng ta mời một đồng học trả lời vấn đề này.” Trên bục giảng giáo sư đưa ra một vấn đề lên bảng đen, nhìn về Đào Nại Nghi ngồi ở hàng phía trước vẻ mặt rã rời, chỉ chỉ cô: “Mời vị đồng học áo màu vàng nhạt này trả lời đi.”

Đào Nại Nghi đột nhiên không kịp phòng bị, bị điểm danh hấp tấp đứng lên, nhìn vấn đề giáo sư đưa ra, cái này quả thực chính là hiện trường xử tội học bá khoa xã hội, bởi vì cô căn bản đáp không được!

“Ựm……” Đào Nại Nghi ấp úng nửa ngày, mặt và lỗ tai đều nghẹn đỏ, cũng không nghẹn ra đáp án.

Giáo sư thất vọng lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ để Đào Nại Nghi ngồi xuống sau đó tiếp tục giảng bài: “Mọi người đều phải nghe giảng cho tốt, hiệu dụng hàng hoá quyết định bởi……”

Đào Nại Nghi chua xót ngồi vào trên ghế, bị bắt tiếp nhận sự thật mình từ học bá khoa học xã hội biến thành học tra khoa học tự nhiên.

Sau khi tan học, người trong phòng học đều đi rồi, Đào Nại Nghi còn ghé vào trên bàn, Lạc Hách đi tới bên cạnh Đào Nại Nghi, nhìn bộ dạng Đào Nại Nghi ghé vào trên bàn, còn tưởng rằng cô không thoải mái: “Cậu xảy ra chuyện gì thế, người không thoải mái sao?”

Đào Nại Nghi ngẩng đầu, ai oán nhìn về phía Lạc Hách: “Tớ vừa rồi có phải rất ngu không, vấn đề đều không đáp được.”

Lạc Hách vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu đang nói cái gì dợ? Thành tích cậu vốn dĩ cũng không tốt lắm mà.”

Đào Nại Nghi: Vạn tiễn xuyên tâm.jpg

Nguyên thân Đào Nại Nghi thành tích xác thật rất bình thường, thuộc loại dưới trung bình, cho nên Đào Nại Nghi không đáp được câu hỏi Lạc Hách cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Đào Nại Nghi vực dậy tinh thần, hoàn thành nhiệm vụ trước đi, cô hỏi Lạc Hách: “Cùng đi căn tin ăn cơm không?”

Lạc Hách lắc lắc đầu: “Không đi, tớ không đói bụng.”

Đào Nại Nghi gật gật đầu, làm bộ muốn đi sau đó lơ đãng nói: "Được thôi, tớ vừa nãy còn hẹn Hạ Âm cùng đi ăn cơm trưa, vừa lúc cậu không đi, vậy tớ tự đi mình đây.”

“ Nè nè nè, tớ…… Tớ đột nhiên lại muốn ăn, tớ đi cùng cậu.” Lạc Hách phản ứng thần tốc đuổi kịp Đào Nại Nghi.

Đào Nại Nghi liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng đang hoan hô Lạc Hách vừa nghe đến Hạ Âm liền có phản ứng, đây là đường chói lọi.

Đào Nại Nghi mặt ngoài lại nhìn không ra cái gì, còn cố ý nói: “Cậu không phải không đói bụng sao, như thế nào? Vừa nghe đến Hạ Âm thì lại đói bụng?”

Lạc Hách vịt chết vẫn còn cứng mỏ: “Tớ cũng không phải là nghe thấy Hạ Âm mới theo đi, đừng vu khống tớ, tớ chính là đơn thuần muốn ăn cơm, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Đào Nại Nghi lười chọc phá cậu, hai người đi đến căn tin. Chính giờ cơm, người đặc biệt nhiều, người đến người đi còn rất ồn ào, Đào Nại Nghi từ sau khi tốt nghiệp đã không cảm thụ qua bầu không khí căn tin trường học, còn rất hoài niệm.

Cửa nhà ăn, Hạ Âm mặc một váy hoa nhỏ màu xanh nhạt đứng ở nơi đó, giáo hoa luôn tương đối khiến người khác chú ý, nam sinh đi ngang qua đều cố ý vô tình nhìn về phía cô ấy, cũng có nam sinh dời tầm mắt nhìn về phía Đào Nại Nghi.

Đào Nại Nghi vừa nhìn thấy đưa tay vẫy vẫy với cô ấy, Hạ Âm cũng vẫy tay với cô.

“Hạ Âm, cậu chờ lâu chưa?” Đào Nại Nghi đến gần chủ động tìm đề tài.

Hạ Âm lắc lắc đầu: “Không có, tớ cũng mới đến.”

Đào Nại Nghi gật gật đầu, chủ động giải thích Lạc Hách vừa vặn cũng muốn tới căn tin ăn cơm, cho nên đi theo cùng tới.

Lạc Hách dũng cảm hào phóng lấy ra thẻ sinh viên, “Đi thôi, hôm nay tớ mời khách, quét thẻ tớ.”

Hạ Âm lắc lắc tay: “Không cần đâu Lạc Hách, chúng ta từng người trả phần mình là được rồi.”

“Đã nói tớ mời thì tớ mời, tớ có tiền!” Lạc Hách tự nhận là rất soái khí vung tay lên làm quyết định, còn đưa tay vuốt tóc một chút, xoay người đi vào trong căn tin, cái hành động trung nhị này ngược lại chọc cho Hạ Âm tức cười.