Chương 9: Chuyện ma quỷ

"Mẹ anh bảo anh đưa cho em, để cho em chấp nhận lời xin lỗi của anh. Món quà này do mẹ và chú Hạ cùng nhau lựa chọn đấy."

Kiều An Niên trước mặt Trương Thiến Nhu, tiếng mẹ không thoát ra khỏi miệng được, trước mặt Hạ Nam Lâu thì lại rất thuận miệng.

Hạ Nam Lâu đừng nói là đưa tay ra nhận, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn là câu nói kia: "Ra ngoài."

Hình như không đứa trẻ nào có sức chống cự với quà tặng mà nhỉ?

Kiều An Niên cầm túi quà tặng trong tay, cố ý lắc lắc trước mặt cậu, liếc nhìn đứa nhỏ: "Em không mở ra xem à?"

Con ngươi màu mực của Hạ Nam Lâu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều An Niên.

Nếu là đời trước, chỉ cần một ánh mắt đã đủ để Kiều An Niên kiêng dè, không dám trêu chọc cậu nữa.

Nhưng Hạ Nam Lâu đã quên, bây giờ cậu chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi, uy hϊếp bằng khí thế, ánh mắt sắc bén gì đó không tồn tại.

Huống chi, bên trong vỏ bọc Kiều An Niên đã sớm biến thành người khác, ánh mắt của cậu tất nhiên không có bất kỳ lực sát thương nào cho Kiều An Niên.

Hạ Nam Lâu không trả lời, Kiều An Niên cũng không xem mình là người ngoài. Anh lập tức chui vào ngồi trong chiếc lều của Hạ Nam Lâu. Anh đặt món quà của mình lên mặt đất, lấy món quà của bánh bao nhỏ ra khỏi túi.

So với món quà của anh, món quà chuẩn bị cho bánh bao nhỏ rõ ràng có tâm hơn nhiều. Chẳng những túi bọc bên ngoài tinh xảo hơn, món quà cũng được bọc bằng giấy màu đen họa tiết vân long, hai màu vàng bạc giao nhau, phía trên còn thắt nơ bướm màu vàng.

Đừng nói là nguyên chủ, Kiều An Niên cũng phải ghen tỵ!

Phân biệt đối xử thật sự rõ ràng.

Haiz.

Đứa nhỏ không để ý tới anh, Kiều An Niên cười cười, phối hợp nói: "Anh nhớ được khi còn bé, vào ngày lễ Giáng Sinh, giáo viên hỏi các bạn trong lớp, có nhận được quà giáng sinh hay không. Các bạn học đều hô vô cùng lớn tiếng, có. Như những chú chim nhỏ vui vẻ, líu ríu, không kịp chờ để nói cho giáo viên, mình có nhận được quà từ ông già Noel.

Anh nói lớn tiếng nhất. Anh nói với giáo viên, ông già Noel tặng cho anh một chiếc tàu vũ trụ cực kỳ lớn, còn chở anh bay một vòng trong vũ trụ. Người ngoài hành tinh cũng rất thích anh, tặng quà cho anh đầy một khoang tàu, quà tặng nhiều đến mức khoang tàu không chứa hết được. Các bạn học đều nhìn anh siêu hâm mộ."

Hạ Nam Lâu: ". . ."

Loại chuyện hoang đường này chỉ có thể lừa gạt mấy đứa tiểu quỷ ở mẫu giáo. Người trưởng thành có trí tuệ bình thường, có ai tin nó?

Ây, thậm chí không cần phải là người trưởng thành, chỉ sợ ngay cả học sinh tiểu học bây giờ cũng không tin.

"Lúc ấy, trong nhà trẻ của anh có hai giáo viên trông lớp, một trong số họ rất tức giận, bảo anh không được nói dối, nói dối thì không phải đứa trẻ ngoan, đứa trẻ nói dỗi vĩnh viễn không được nhận quà từ ông già Noel. Lúc đó, anh rất không có tiền đồ bật khóc. Ha ha.

Không phải bởi vì giáo viên mắng anh là đồ nói dối, mà là thật sự sợ rằng về sau không được nhận quà từ ông già Noel nữa. Rất ngốc đúng không? Trên mạng có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Hình như là, "Trên đời ban đầu không có ông già Noel, tất cả món quà bất ngờ đều đến từ người yêu của bạn". Hình như. . . nói như thế đấy? Trên thế giới này, căn bản không có ông già Noel, anh lại sợ hãi rất lâu."

Qua rất lâu sau đó, anh mới biết được, thì ra trên thế giới này căn bản không có ông già Noel.

Cho dù anh không phải đứa trẻ nói dối, anh cũng không nhận được quà Giáng Sinh.

Đây là lần đầu tiên Kiều An Niên kể cho người khác chuyện này, trước kia anh chưa hề đề cập với bất kỳ ai.

Hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, anh cứ như vậy nói hết ra với một đứa nhỏ như không hề cóc gánh nặng nào.

Có thể là bởi vì đứa nhỏ nghe không hiểu điều gì, sẽ không dùng ánh mắt đồng cảm hoặc an ủi để nhìn anh.

Cha mẹ Kiều An Niên ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ.

Trong ấn tượng của anh, cha mẹ chỉ cần không cãi nhau đã cảm ơn trời đất. Bọn họ căn bản không hề có khái niệm Giáng Sinh, càng không có nghĩ đến phải chuẩn bị món quà bất ngờ vào lễ Giáng Sinh cho con của bọn họ.

Bà nội thường xuyên dùng lý do cha mẹ không cần anh nữa để dọa anh, muốn anh ngoan một chút, nếu anh không ngoan ngoãn, cha mẹ anh sẽ không cần anh nữa.

Anh ngoan ngoãn có tác dụng gì đâu?

Cha mẹ vẫn không đến đón anh đi, bọn họ đều bận rộn làm cha mẹ của em trai em gái, ai cũng không muốn người thừa là anh.

Anh đã tốn thời gian rất nhiều năm mới ý thức được, thì ra tình cảm của người lớn đã đi đến kết cục tan vỡ, đứa nhỏ căn bản không cứu vãn nổi.

Cha mẹ đều không cần anh, càng không chuẩn bị quà giáng sinh cho anh, anh chỉ có ông già Noel.

Cho nên, sau khi trở về từ nhà trẻ hôm ấy, anh thật sự chui trong chăn khóc rất lâu, rất lâu.

Không còn ai tặng quà cho anh nữa, cho dù là ông già Noel cũng sẽ không tặng quà cho anh nữa.

Hiện tại nhớ tới thật buồn cười, nhưng sự khổ sở lúc đó, cũng là thật.

Đến mức, về sau anh trở nên rất thích bóc hộp.

Cho dù anh biết bên trong chứa cái gì, vẫn nóng lòng trải nghiệm cảm giác vui sướиɠ trong nháy mắt khi mở hộp ra.

. . .

Tất cả bất ngờ, đều đến từ người yêu bạn?

Hạ Nam Lâu cười lạnh trong đáy lòng, nếu như cậu không phải con trai Hạ Duy Thâm, Trương Thiến Nhu sao có thể để cho Kiều An Niên tặng quà cho cậu?

Chẳng qua là muốn làm ông ta vui lòng thôi.

Kiều An Niên là người trưởng thành, cha mẹ ly hôn, mẹ bỏ cậu lại rồi rời nhà ra đi, cha tái hôn, những chuyện từng khiến anh chỉ cần nhớ tới liền khổ sở đến rơi nước mắt trong vô số ngày, hiện tại cũng chỉ là một chút sầu não còn sót lại mà thôi.

Có thể đây chính là sự thần kỳ của tình cảm con người.

Vết thương có sâu, có đau đến mấy, chỉ cần không bị buốt chết, đau chết, chắc chắn sẽ có một ngày khép lại.

Kiều An Niên có thể để lại món quà rồi đi, nhưng mà anh đoán, chỉ cần anh vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, với mức độ chán ghét nguyên của của bánh bao nhỏ, có lẽ bánh bao nhỏ còn không thèm nhìn nó lấy một lần, chứ đừng nói chi là mở ra xem thử.

Kiều An Niên dụ dỗ: "Vậy anh mở hộ em được không?"

"Chúng ta cùng nhau mở đi, thế nào?"

"Hay là, em sợ anh à? Ngay cả cùng anh mở quà cũng không dám?"

Líu ríu, còn ồn ào hơn cả chim sẻ.

Tại sao Kiều An Niên còn có thể đáng ghét hơn cả trước đây?

"Không hứng thú, anh muốn bóc thì ra ngoài mà bóc."

Kiều An Niên coi như không nghe thấy, anh đặt mông ngồi lên lều, cẩn thận tháo chiếc dây lụa thắt nơ bướm trên túi quà xuống, cẩn thận xé mở lớp giấy gói quà bên ngoài, cố gắng hết sức không xé hỏng giấy gói quà hình vân long.

Là một chiếc máy bay không người lái!!

Kiều An Niên nhìn chằm chằm vào hình ảnh máy bay không người lái bên ngoài vỏ hộp, căn bản là không dời mắt nổi!

Mấy năm gần đây, máy bay không người lái rất hot. Xung quanh Kiều An Niên có không ít bạn bè đang chơi máy bay không người lái. Máy bay không người lái loại này có thể mua một gian phòng nhỏ trong nội thành!

Niềm vui của kẻ có tiền, quả nhiên anh không tưởng tượng nổi!!

Kiều An Niên hưng phấn đứng bật dậy, đưa chiếc hộp đến trước mặt bánh bao nhỏ: "Tiểu Lâu, em chắc chắn không muốn mở ra xem sao?"

Máy bay không người lái!

Đây chính là máy bay không người lái đấy! Không có bạn nhỏ nào không thích đâu?

Hạ Nam Lâu đưa tay ra nhận.

Kiều An Niên cười, quả nhiên trẻ con rất dễ dàng được thỏa mãn.

Đôi mắt đen nhánh của Hạ Nam Lâu nhìn chằm chằm nụ cười trên môi Kiều An Niên, cười một tiếng quái gở.

Hai tay cầm hộp máy bay không người lái đột nhiên dùng sức ném mạnh xuống đất.

Con ngươi sắc lạnh đen như mực lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều An Niên, cánh môi xinh đẹp vô tình phun ra một câu: "Cầm theo đồ của anh, cút."