Chương 8: Món quà

"Cốc cốc… "

Cửa phòng không đóng, dì Châu đứng bên cạnh cánh cửa, gõ tượng trưng một cái: "Phu nhân, cậu Kiều, ăn cơm thôi."

"Được rồi, chúng tôi ra ngay đây."

Trương Thiến Nhu quay đầu, đáp lời dì Châu một tiếng: "Đúng rồi, không cần đi gọi ông chủ đâu. Tối hôm qua ông ấy đi xã giao đến khuya mới về, trở về phòng liền ngủ luôn, tạm thời không nên quấy rầy ông ấy."

"Vâng, bà chủ."

Trương Thiến Nhu kéo tay Kiều An Niên giúp anh đứng lên: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước. Lần này mẹ mua quà cho cả con và Tiểu Lâu đấy, đang để ở dưới tầng, chờ cơm nước xong xuôi, con đi mở quà ra xem xem có thích hay không."

Kiều An Niên rất không quen với chuyện Trương Thiến Nhu động một chút là kéo tay anh.

Anh rụt cánh tay lại.

Dù sao tính cách của nguyên chủ chính là như vậy, là một thiếu niên xấu xa đáng ghét, động tác này của anh cũng không được xem là quá đột ngột.

Quả nhiên, Trương Thiến Nhu chỉ là mất mát nhìn anh một cái, rồi cũng không nói gì.

Kiều An Niên cảm thấy rất áy náy.

Cho dù có tiếp tục áy náy, nhưng cũng đâu thể lợi dụng người khác đúng không?

Sau khi anh rút tay về, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng được thoải mái!

. . .

Kiều An Niên đi theo Trương Thiến Nhu xuống tầng, nhìn thấy đồng hồ treo ở trong phòng khách mới phát hiện, thế mà anh đã ngủ ròng rã cả một ngày, bây giờ đã là sáu giờ tối.

Bảo sao sau khi anh tỉnh lại, bụng vẫn cứ luôn sôi ùng ục.

Bánh bao nhỏ không có trên bàn ăn.

Kiều An Niên vừa định hỏi dì Châu, tại sao không thấy bánh bao nhỏ, Trương Thiến Nhu đã hỏi thay anh: "Dì Châu, Tiểu Lâu đâu? Tiểu Lâu không xuống ăn cơm à?"

Dì Châu lần lượt giúp hai mẹ con Trương Thiến Nhu, Kiều An Niên kéo ghế ra, đáp lời: "Cậu chủ nhỏ nói, về sau cậu ấy đều sẽ ăn trên phòng."

Về sau đều sẽ ăn trong phòng có nghĩa là, về sau sẽ không xuống tầng ăn cơm nữa ư?

Trương Thiến Nhu muốn đi lên hỏi một câu, lại ngại thân phận của mình, cuối cùng lại nhịn xuống.

Thân phận của bà ta ở nhà họ Hạ gia thực sự rất xấu hổ. Nếu bà ta không hỏi thăm, thế thì bà ta quá thờ ơ với Tiểu Lâu, người ngoài sẽ cho rằng một người lớn như bà ta mà lại không bao dung được một đứa bé. Nếu bà ta thực sự đi hỏi, vào trong tai người có tâm, lại có thể truyền ra lời đồn, liệu có phải bà ta ước gì về sau Tiểu Lâu đều ăn trong phòng hay không.

Nói ít sai ít là đạo lý sinh tồn mà Trương Thiến Nhu đã tìm ra từ mấy năm trước.

Trương Thiến Nhu biết rất rõ, sở dĩ bà ta có thể dẫn theo con trai cùng chuyển vào nhà họ Hạ, nguyên nhân quan trọng là vì bà ta nói ít, giúp Duy Thâm bớt lo. Cộng với công việc trước đây của bà ta là điều dưỡng, có thể giúp chăm sóc Tiểu Lâu.

Trương Thiến Nhu cầm đũa, gắp cho Kiều An Niên một miếng thịt cá vừa tươi vừa mềm: "Niên Niên, vậy hai người chúng ta ăn trước đi."

"Ừm. Cảm ơn."

Gọi mẹ là không được, nhưng thái độ lễ phép một chút thì Kiều An Niên có thể làm được.

Trương Thiến Nhu nghe câu cảm ơn này của anh, ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu.

Kiều An Niên bị bà ta nhìn đến mức không thoải mái, đành phải cúi đầu và cơm.

Cả ngày hôm nay, buổi sáng anh chỉ ăn một ít pizza Hạ Nam Lâu ăn thừa, bây giờ sắp đói phát điên rồi. Nhưng nhờ lần đói bụng này mà thể hiện được chỗ tốt của cơ thể nguyên chủ. Dù sao nguyên chủ vẫn còn nhỏ, cơ thể tạm thời chưa trải qua sự bỏ bê. Không giống anh, vì công việc quá bận rộn, thường xuyên bữa đói bữa no, dẫn đến dạ dày không được khỏe. Nếu là cơ thể của anh nhịn đói trong thời gian dài như vậy, chắc là dạ dày đã sớm đói đến mức phát đau, phải dựa vào thuốc giảm đau mới có thể vượt qua được.

"Con đói thế sao?"

Trương Thiến Nhu cười cười, gắp cho Kiều An Niên món sườn heo chiên giòn anh thích ăn.

"Mẹ nghe dì Châu nói, con ngủ cả một ngày, đúng không? Niên Niên, tật xấu thích thức đêm của con cần phải thay đổi đi, đảo loạn ngày đêm như thế không chỉ ảnh hưởng đến sự phát triển của cơ thể, sau thời gian dài còn ảnh hưởng đến sức khỏe."

Kiều An Niên đang vui vẻ gặm sườn: ". . ."

Ồ, anh đã hiểu được đại khái vì sao mối quan hệ giữa nguyên chủ và mẹ mình tại sao lại ác liệt như vậy.

Không có đứa nhỏ nào thích nghe phụ huynh thao thao bất tuyệt trong khi đang ăn cơm. Nhất là thằng nhóc phá phách đang trong thời kỳ phản nghịch như nguyên chủ, chẳng những một câu cũng nghe không lọt, mà còn sẽ cảm thấy phiền phức mà thôi.

Trước kia Kiều An Niên nghe được mấy bạn nam trong lớp anh oán giận như vậy.

Kiều An Niên nghe được không hề cảm thấy phiền, ngược lại còn có chút hâm mộ nguyên chủ.

Trên thế giới này, có người quan tâm đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi có khoa học hay không, có ảnh hưởng đến cơ thể phát triển hay không, được như thế thì quá hạnh phúc ấy chứ.

Kiều An Niên nhả miếng xương đã bị gặm sách thịt ra, trả lời: "Ừm. Biết rồi, con sẽ sửa."

Trong đôi mắt xinh đẹp của Trương Thiến Nhu có chút ngạc nhiên, hình như đang cảm thấy kinh ngạc vì hôm nay con trai không quăng bát rồi bỏ đi.

Không biết có phải bởi vì biết mình đã gây họa hay không, hôm nay Niên Niên có vẻ rất dễ nói chuyện.

. . .

Sau bữa ăn, Trương Thiến Nhu dẫn Kiều An Niên đến phòng khách, bà ta lấy một túi quà đặt trên ghế sofa đưa cho anh.

"Đây là món quà mẹ và chú Hạ mua cho con, con xem đi, có thích hay không."

Nói là bà ta và Hạ Duy Thâm cùng đi mua, làm sao mà Kiều An Niên không biết cho được, thật ra chỉ có một mình Trương Thiến Nhu đi mua.

Hạ Duy Thâm là một kẻ đào hoa dạo chơi nhân gian từ đầu đến đuôi, người ông ta yêu nhất chính là ông ta. Ngay cả con ruột là bánh bao nhỏ cũng không quan tâm, sao có thể nghĩ đến chuyện mua quà cho đứa con riêng là anh được.

Buồn cười là nguyên chủ chưa hề nghi ngờ điều này. Mỗi lần Trương Thiến Nhu tặng quà cho anh ta, anh ta đều tưởng rằng Hạ Duy Thâm tự mình lựa chọn. Anh thấy, nguyên chủ có một tình yêu cha đến biếи ŧɦái dành cho Hạ Duy Thâm. Nguyên chủ không thích cha ruột của mình, cho nên anh ta chuyển hết sự ngưỡng mộ dành cho người cha lên người Hạ Duy Thâm.

Kiều An Niên mở túi quà ra, cầm lên quan sát, đó là Bumblebee!

Ngoại trừ đoàn tàu hỏa Thomas được làm nhái rất giống mà Kiều An Niên được mẹ tặng vào sinh nhật năm năm tuổi, đã trôi qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh được tặng cho đồ chơi.

Trái tim anh hiếm khi nào đập loạn nhịp vì vui sướиɠ như lần này.

Mở hộp ngoài ra, Kiều An Niên càng thêm kinh ngạc.

Đó là phiên bản official mà anh thêm vào giỏ hàng, mỗi tháng đều phải mở lên nhìn vài lần, đang định bao giờ tài chính hơi dư giả một chút sẽ lập tức đi mua nó!!

Kiều An Niên mê muội sờ sờ thân kim loại của Bumblebee, thật sự quá trâu bò!

Có thằng con trai nào không mơ mộng có một cái Transformers khi còn trẻ chứ?

Trong quá khứ, Trương Thiến Nhu đã từng đưa không biết bao nhiêu món quà, lần nào con trai cũng cầm quà xong liền đi. Lần này khó mà được một lần ở lại.

Bà ta run run xoa đầu Kiều An Niên, trong mắt lấp lánh ánh nước, trên miệng là nụ cười dịu dàng đặc trưng của người làm mẹ: "Thích không con?"

Kiều An Niên nhẹ gật đầu, nếu là anh lúc mười hai tuổi, có thể lúc này đã hưng phấn reo lên.

"Thích thì tốt."

Trương Thiến Nhu cười cười, xoay người lấy một cái túi nhìn bằng mắt thường cũng thấy tinh xảo hơn trên ghế sofa: "Đây là quà của Tiểu Lâu, con giúp mẹ đưa cho thằng bé đi. Rồi. . . thành tâm xin lỗi em trai con. Được không?"

Kiều An Niên nhìn chằm chằm túi quà Trương Thiến Nhu đưa, trong lòng tự nhủ, chị gái nhỏ thật biết cách dập tắt sự vui vẻ của con trai mình.

Anh biết làm mẹ kế không dễ, nhất là Trương Thiến Nhu có xuất thân bình thường, tuổi tác cũng lớn hơn Hạ Duy Thâm một chút, lại còn đã ly dị, dẫn theo con trai, thế mà tìm được đối tượng chất lượng cao như Hạ Duy Thâm làm bạn trai. Trên phương diện chung sống với bánh bao nhỏ, không đến mức phải nơm nớp lo sợ, nhưng dù sao cũng chắc chắn không dám thất lễ.

Chỉ sợ có một chút xử lý không tốt, người ngoài liền cảm thấy bà ta bất công, thất trách, không quan tâm chăm sóc bánh bao nhỏ, bị người ta bàn tán sau lưng.

Như thế cũng đâu thể quá bên trọng bên khinh!

Có tặng hai món tương đương nhau cho con ruột và bánh bao nhỏ hay không là một chuyện, nhưng tốt xấu gì thì túi bên ngoài cũng phải giống nhau, như thế sẽ không đến nỗi bất công quá rõ ràng.

Với tính cách của nguyên chủ, trông thấy túi quà tặng rõ ràng là cao cấp hơn, thế nào cũng phát điên lên, đập luôn món quà đã là nhẹ, sau đó không giải thích rõ thì lại trút giận lên bánh bao nhỏ.

Có thể Trương Thiến Nhu chỉ muốn thể hiện trước mặt chồng, trước mặt người làm rằng bà ta còn xem trọng bánh bao nhỏ hơn cả con ruột, hoặc là quá muốn chứng minh mình là người có khả năng đảm đương tốt vai trò bà Hạ và mẹ kế.

Nói thật, mẹ kế đúng là không dễ làm, đồng ý là bên trong và bên ngoài có khác, nhưng nặng bên này nhẹ bên kia cũng không quá thích hợp. Như thế sẽ gây tổn thương rất lớn cho nguyên chủ, trong vô hình làm tăng thêm khoảng cách giữa hai mẹ con.

Kiều An Niên nhận lấy túi quà tặng trong tay Trương Thiến Nhu: "Con sẽ xin lỗi Tiểu Lâu thật chân thành."

Trương Thiến Nhu đỏ mắt, bà ta xoa đầu Kiều An Niên: "Mẹ biết, con là một đứa trẻ ngoan."

Kiều An Niên thật sự không chịu đựng nổi ánh mắt “trìu mến” của Trương Thiến Nhu, làm gì có cậu thanh niên hai mươi tám tuổi nào chịu làm con trai của một người phụ nữ không lớn hơn mình được mấy tuổi?

Ánh mắt Trương Thiến Nhu nhìn anh đến mức anh nổi hết cả da gà, anh bỏ lại Bumblebee của mình vào trong hộp, nói một câu: "Bây giờ con đi tặng quà cho Tiểu Lâu."

Nhanh như chớp chạy lên lầu.

. . .

Không biết bên trong cái túi này đựng cái gì, cũng khá nặng đấy.

Kiều An Niên đứng trên hành lang tầng hai, nhìn cánh cửa duy nhất đang mở ở đây là phòng của mình, ngoài nó ra thì một loạt căn phòng khác đều đóng chặt cửa, hậu tri hậu giác nhớ ra một vấn đề ——

Anh không biết căn phòng nào mới là phòng của bánh bao nhỏ!

Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Kiều An Niên ngẩng đầu, nhìn thấy nữ giúp việc bưng bàn ăn đi ra từ trong căn phòng ở vị trí chếch với phòng của anh.

Hai mắt Kiều An Niên sáng lên, thật trùng hợp, đúng không.

Trước khi nữ giúp việc kịp đóng cửa lại, Kiều An Niên nhanh chóng chạy lên trước: "Đừng đóng cửa."

"Nhưng mà cậu Kiều. . ."

Kiều An Niên học nguyên chủ sầm mặt xuống, giọng điệu bá đạo nói: "Lời tôi nói mà cô dám không nghe sao?"

Nữ giúp việc sợ Tiểu Ma Vương tìm cô ấy gây phiền phức, bưng bàn ăn đi xuống.

Kiều An Niên hài lòng.

Xem ra, làm người xấu cũng có chỗ tốt của làm người xấu, toàn thế giới đều đi vòng qua anh.

Khụ.

Kiều An Niên đi qua cánh cửa phòng hé mở.

Giường trẻ em hai mét, trong phòng có một cái ghế treo trong suốt hình sao trời, vừa nhìn liền biết ngồi lên rất dễ chịu, sofa nhỏ màu lam nhạt rất mềm mại, trên ghế sofa có rất nhiều thỏ bunny với đủ loại kiểu dáng, còn có búp bê nhà Disney.

Trên mặt đất phủ thảm nhung vàng nhạt họa tiết sư tử, trên nệm nhung vàng nhạt có dựng một chiếc lều vải trẻ em phong cách thổ dân da đỏ, trong lều vải bày các loại đồ chơi và búp bê

Ban đầu, Kiều An Niên cảm thấy phòng ngủ của nguyên chủ đã rất lớn, diện tích gần bằng căn nhà anh tiết kiệm từng đồng mới mua được.

So sánh với bánh bao nhỏ mới phát hiện, phòng ngủ của anh vẫn tính là nhỏ rồi.

Đây mới là cách thức chính xác mở ra căn phòng của cậu chủ nhỏ nhà giàu ư?

Căn phòng kia, thật sự rất lớn!

"Ai cho anh đi vào? Ra ngoài."

Toilet truyền đến tiếng bồn cầu tự hoại xả nước, Kiều An Niên ngẩng đầu, đã nhìn thấy bánh bao nhỏ chíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng ở cửa phòng rửa tay.

Mỗi lần Kiều An Niên nhìn thấy bánh bao nhỏ đóng vai người lớn, tuổi còn nhỏ mà cứ như ông cụ non liền cảm thấy buồn cười.

"Anh gõ cửa, nhưng em không trả lời. Thế nên anh mới đi vào." Kiều An Niên thuận miệng bịa lý do, mắt cũng không thèm chớp, chắc chắn bánh bao nhỏ ở trong phòng rửa tay, không nghe được cái gì.

Hạ Nam Lâu mặt không biểu tình: "Ra ngoài."

Kiều An Niên không nhúc nhích.

Anh cầm túi quà trên tay, dúi dúi vào một bên tay của bánh bao nhỏ: "Cho, quà đấy."