Chương 10: Chán ghét

Với một tiếng "rầm", chiếc máy bay không người lái bị ném xuống đất.

Kiều An Niên: "…"

Muốn đánh thằng nhóc mập nghịch ngợm thì có được không?

Đánh, nhất định là đánh được.

Vấn đề là liệu anh có thể ra tay không? Đánh rồi lỡ như bị ghi hận thì sao…

Được rồi, không phải là lỡ như, mà nhất định sẽ bị ghi hận.

Có thể là do đã theo dõi nguyên tác từ đầu đến cuối, từ tuổi thơ nhu nhược cho đến tương lai gϊếŧ người của nam chính, vẫn luôn theo dõi quá trình này, từ lúc mà nam chính không có một cọng lông nào đến lúc cậu lột xác rút ra không biết bao nhiêu là tiền.

Vì suốt chặng đường theo dõi tiểu thuyết nên Kiều An Niên luôn mang theo tâm lý người cha già của nam chính, cộng thêm việc anh cũng từng ở với mẹ kế và những đứa con do bà ấy sinh ra mấy năm, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, anh và nam chính cũng xem như cùng cảnh ngộ, vì vậy Kiều An Niên dễ dàng bao dung với những hành vi tự do tùy hứng của bánh bao nhỏ.

Nói cách khác, nếu đổi lại là anh, người anh kế vẫn luôn bắt nạt mình lại đột nhiên tặng quà cho anh, có lẽ anh sẽ không chừa thể diện cho đối phương đâu.

Chuyện này muốn trách cũng phải trách nguyên thân.

Kiều An Niên nhặt chiếc máy bay không người lái lên, món đồ chơi này nếu có thể bán lại thì có thể kiếm được không ít tiền.

Kiều An Niên cẩn thận mở hộp đựng ra, phát hiện bên trong có chứa xốp chống rơi vỡ.

Cảm ơn trời đất.

Trên sàn nhà có một chiếc thảm lót rất êm, chắc hẳn cũng không bị phá hư vì cú ném vừa rồi chứ nhỉ?

Nhìn bề ngoài thì không thể biết được máy có bị hỏng gì không, nhưng thật khó mà nói xem thiết bị tinh vi như này có chịu đựng được khi rơi hay không. Dù sao cũng phải lắp ráp lại, lắp pin vào, dùng hộp điều khiển từ xa bay thử một chút thì mới có thể biết được máy có bị hỏng hay không.

Khi Hạ Nam Lâu ném chiếc máy bay không người lái trước mặt Kiều An Niên, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cậu đã giấu trong túi một chiếc kéo trẻ con, chỉ cần Kiều An Niên dám tấn công lại mình thì cậu sẽ không chút do dự mà đánh trả.

"Không muốn thì thôi vậy. Anh đi trước đây."

Phản ứng của Kiều An Niên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hạ Nam Lâu.

Hạ Nam Lâu cũng không hề buông lỏng cảnh giác, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên đi ra ngoài.

Thiếu niên bước ra khỏi cửa phòng, cũng không đột nhiên quay lại dùng vũ lực với cậu.

Ánh mắt của Hạ Nam Lâu trở nên lạnh lùng, Kiều An Niên lại đang có ý đồ gì đây?

Kiều An Niên cũng không hề biết mình vừa tránh được một kiếp, anh cầm chiếc máy bay không người lái trở về phòng, vội vàng kiểm tra xem món đồ chơi quý giá này có bị hư hỏng gì hay không.

Nếu nó thực sự bị hỏng, anh sẽ phải thử xem liệu có thể đưa đi bảo hành hay không.



Hạ Nam Lâu nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Bàn tay đang siết chặt cây kéo cũng thả lỏng, lòng bàn tay do dùng lực quá mạnh nên hằn lên một vết đỏ.

Nhưng, thực sự không tìm cậu gây thêm phiền phức nào nữa.

Hạ Nam Lâu mím môi.

So với mối nguy hiểm có thể biết trước, anh càng ghét những biến số không thể đoán trước được.

Thu hồi ánh mắt, Hạ Nam Lâu gọi dì Châu đến.

Chỉ một lát sau, dì Châu đi lên.

"Cậu chủ, cậu tìm tôi sao?"

Hạ Nam Lâu cũng không ngẩng đầu lên: "Vứt tấm thảm trong lều trại đi."

Dì Châu cúi người xuống, chống hai tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào cậu chủ nhỏ: "Sao lại vứt nó đi? Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao không? Tấm thảm này mới được giặt vào hôm qua."

Hạ Nam Lâu lạnh lùng ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như ngọc không có bất kỳ độ ấm nào: "Tôi nói vứt đi."

Dì Châu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như vậy trên mặt cậu chủ nhỏ, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút sợ hãi.

Thật kỳ lạ, hôm nay cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện gì thế? Không hề thân thiết với bà ấy như trước nữa.

"Thực sự muốn vứt bỏ sao? Tấm thảm còn rất mới."

Hạ Nam Lâu không lên tiếng, nhưng nhiệt độ không khí trên người lại giảm xuống đáng kể, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Dì Châu vội vàng đổi lời nói: "Được, vậy tôi sẽ vứt ngay bây giờ."

Dì Châu quỳ trên mặt đất, cuộn tấm thảm trên lều thì nhìn thấy chiếc hộp giấy của món đồ chơi trên thảm. Ban đầu dì Châu còn tưởng hộp giấy rỗng nên định cầm theo để vứt cùng tấm thảm. Nhưng khi cầm trên tay, bà ta lại phát hiện nó khá nặng.

Dì Châu mở hộp giấy ra, một transformers chưa lắp ráp xuất hiện trong tầm mắt của bà ta.

Con nhà giàu quả thực tốt số, đồ chơi ngày nào cũng không giống nhau, làm sao giống với mấy đứa cháu cưng của bà ta, chơi tới chơi lui cũng là mấy thứ kia, mấy đứa em chỉ biết chơi lại đồ chơi của anh trai.

Dì Châu theo bản năng nhìn bóng dáng nhỏ bé trên ghế sofa, bà ta len lén đặt món đồ chơi vào trong tấm thảm rồi gói kỹ lại.

Ôm tấm thảm trong tay, dì Châu từ dưới đất đứng lên: "Cậu chủ, vậy tôi đi ra ngoài trước."

Dì Châu đi đến cửa, một giọng nói trẻ con lạnh lùng vang lên từ sau lưng: "Để đồ trong thảm lại."

Thân thể của Dì Châu cứng đờ, bà ta xoay người, ôm chặt tấm thảm trước mặt vào trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười: "Cậu chủ nhỏ, cậu đang nói gì vậy?"

Hạ Nam Lâu mặt không cảm xúc, nói: "Hay cần tôi báo cảnh sát?"

Nghe vậy, dì Châu lập tức vỗ đầu mình nói: "À, đúng rồi, vừa rồi cậu chủ nhỏ nói trong tấm thảm có cái gì đó? Trong thảm làm gì có gì…"

Dì Châu vừa nói vừa đặt chiếc thảm trên tay xuống đất, một hộp đựng đồ chơi màu đỏ lăn ra rơi xuống tấm thảm trong phòng.

Dì Châu rối rít xin lỗi: "Tôi, tôi xin lỗi. Cậu chủ nhỏ, tôi thực sự không nhận ra… vừa rồi là tôi bất cẩn..."

Nghe người ta ngụy biện thực sự không thú vị chút nào.

"Tôi không làm chuyện này", "Tôi không cố ý", "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho tôi…", "Xin cậu nghe tôi giải thích.."

Không gì khác ngoài đùn đẩy, nói dối, không thú vị lại ghê tởm.

Hạ Nam Lâu không có hứng thú nghe tiếp nữa, cậu ngắt lời dì Châu: "Đi ra ngoài."

"Vâng, vâng."

Dì Châu vội vàng đi ra ngoài, vấp phải tấm thảm trên mặt đất, đầu gối đập xuống đất, dù dưới đất có thảm nhưng vẫn rất đau, bà ta đứng dậy, nhặt thảm lên lần nữa rồi vội vàng rời đi.

Trước khi đóng cửa lại, dì Châu nhìn vào đứa nhỏ xuyên qua khe cửa, trong mắt toát ra chút mất mát và bất mãn.

Rốt cuộc hôm nay cậu chủ nhỏ làm sao vậy?

Rõ ràng trước đây rất thân thiết và bám dính lấy bà ta.

Quan trọng nhất là tại sao cậu chủ nhỏ lại… đột nhiên trở nên thông minh như vậy?

Trước kia bà ấy cũng cầm khá nhiều món về nhà nhưng cũng chưa bao giờ bị phát hiện…



Trong phòng, Kiều An Niên ngồi xếp bằng dưới đất, chăm chú nghiên cứu sách hướng dẫn trong tay.

Ôi!

Tại sao lại đưa cho một đứa nhỏ sáu tuổi một cuốn sách hướng dẫn sử dụng máy bay không người lái chụp ảnh toàn bằng tiếng Anh thế?

Anh đã mày mò chiếc máy bay không người lái này gần nửa tiếng, vì phần hướng dẫn và video lắp đặt đều bằng tiếng Anh nên anh chỉ lơ mơ hiểu, không hiểu rõ các thao tác cho lắm.

Căn phòng tương đối kín gió, vì Kiều An Niên không biết cách vận hành chính xác nên căn bản không dám mạnh dạn thử nghiệm máy bay không người lái. Nếu cho bay mà máy bay không người lái lại đâm sầm vào tường thì anh sẽ rất đau lòng.

Nhưng anh cũng chỉ mới cho bay thử một chút, có lẽ cũng không đến mức phá hỏng đâu nhỉ?

Vẫn phải tìm cơ hội để bay thử xem nó có bị hỏng ở đâu không. Nếu bị hỏng ở nơi nào thì cách tốt nhất là liên hệ với nhà sản xuất để sửa lại.

"Cốc cốc cốc…"

"Đến đây."

Nghe tiếng gõ cửa, Kiều An Niên đặt cuốn sách trong tay xuống, từ trên thảm đứng dậy

Bởi vì ngồi xếp bằng hơi lâu nên máu lưu thông không thuận lợi, hai chân của anh có chút tê rần.

Kiều An Niên nhéo chân rồi mới đứng dậy đi mở cửa.

Trương Thiến Nhu bưng ly sữa trong tay: "Niên Niên, còn chưa ngủ sao?"

Dù sao Kiều An Niên cũng là một cậu trai lớn tuổi còn độc thân nên không thể mời một người phụ nữ như Trương Thiến Nhu vào phòng lúc đêm khuya được.

Anh đứng đó, mở cửa ra: "Mẹ có chuyện gì không?"

Trong mắt Trương Thiến Nhu hiện lên một tia mất mát, Niên Niên thậm chí cũng không bằng lòng mời bà ta vào phòng sao?

Hôm nay Niên Niên cư xử đặc biệt hiểu chuyện, bà ta còn tưởng rằng Niên Niên đã sẵn sàng thân thiết với bà ta hơn.

Trương Thiến Nhu miễn cưỡng mỉm cười và đưa ly sữa trong tay ra: "Ồ. Không có chuyện gì, hôm trước mẹ đọc được một bài báo khoa học trên WeChat, nói rằng con trai ở độ tuổi của con đang trong giai đoạn quan trọng để phát triển chiều cao và cần bổ sung canxi, nếu không thì buổi tối chân sẽ dễ bị chuột rút. Mẹ pha cho con một ly sữa, con uống trước khi đi ngủ nhé."

Kiều An Niên hơi ngẩn người.

Anh nhớ hồi còn đi học, có lần anh nghe lớp trưởng phàn nàn rằng trước khi đi ngủ thì mẹ cậu ấy thường pha cho cậu ấy một ly sữa, muốn cậu ấy uống để bổ sung canxi, còn nhất định nhìn chằm chằm đến khi cậu ấy uống hết, rất phiền phức. Cậu ấy còn bảo nếu biết thì thì đã sớm không nói cho mẹ mình biết cậu ấy bị chuột rút ở chân vào ban đêm.

Sau đó cũng có một số bạn học nam phàn nàn, nói rằng mẹ mình cũng như vậy, gần đây ngày nào cũng muốn bọn họ uống sữa tươi, uống nhiều đến mức sắp nôn mửa luôn rồi.

Cũng chính lúc đó, sau khi nghe các bạn cùng lớp thảo luận thì anh mới nhận ra nguyên nhân khiến chân mình bị chuột rút mỗi đêm là do muốn cao hơn nhưng cơ thể lại thiếu canxi.

Đợi đến khi các bạn học đều rời đi, cầm quả bóng rổ đi đến lớp thể dục, anh mới chợt nảy sinh một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời.

Nếu phải dùng từ ngữ để diễn tả cảm giác lúc đó thì có phải là hâm mộ không nhỉ?

Chỉ thuận miệng nói ra một câu, nhưng mẹ đã ghi nhớ và pha sữa cho mỗi ngày, anh rất hâm mộ với sự quan tâm như vậy.

Mặc dù từ khi còn nhỏ, anh sẽ bị tiêu chảy mỗi khi uống sữa, nhưng điều đó cũng không ngăn anh khỏi hâm mộ với các bạn cùng lớp vì được mẹ pha sữa cho uống vào mỗi buổi tối.

Mẹ kế của anh châm chọc, nói anh không có số mệnh nhà giàu nhưng lại mắc bệnh con nhà giàu.

Đến khi anh trưởng thành mới biết sở dĩ anh uống sữa thì bị tiêu chảy là do bản thân không thể dung nạp lactose, trừ khi uống một số loại sữa bột hoặc là sữa bò, nếu không rất dễ bị tiêu chảy, thậm chí là dạ dày đau thắt, anh không thể uống được phần lớn sữa trên thị trường.

"… Cảm ơn."

Kiều An Niên nhận lấy ly sữa, sau đó nhìn chằm chằm sữa trong ly.

"Sao con lại khách khí với mẹ như vậy? Đừng đứng trước cửa uống, vào phòng ngồi xuống rồi hẳn từ từ uống."

Trương Thiến Nhu khoác hai tay lên vai Kiều An Niên, cùng anh bước vào phòng: "Đúng rồi, con chưa tặng quà cho em trai con…"

Đôi mắt của Trương Thiến Nhu chạm phải chiếc máy bay không người lái trên mặt đất cũng như sách hướng dẫn và một số phụ kiện chưa kịp thu dọn, sắc mặt bà ta hơi thay đổi, ngạc nhiên nhìn Kiều An Niên, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.

"Con không đưa quà cho Tiểu Lâu sao?"

Kiều An Niên vừa chạm vào mép chiếc ly trong tay, nói: "Con…"

"Niên Niên, nếu con thích máy bay không người lái thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ mua cho con. Sao con lại… sao con lại muốn trực tiếp lấy đồ của Tiểu Lâu thế? Con có biết con làm như vậy thì mẹ sẽ rất khó làm người ở nhà họ Hạ không? Niên Niên, con cũng không còn nhỏ nữa, con hãy thử thông cảm cho mẹ, được không?"

"Con không…"

"Bây giờ con hãy đi lắp lại máy bay không người lái và tặng cho Tiểu Lâu đi nhé."

Kiều An Niên hít một hơi thật sâu. Đừng nói nguyên thân chỉ là một cậu bé mười hai tuổi, ngay cả một người trưởng thành như anh khi nghe mấy lời này cũng khá tức giận.

Huống chi…

Kiều An Niên nhét chiếc ly trở lại vào tay của Trương Thiến Nhu, bà ta cau mày gọi: "Niên Niên?"

"Con đã tặng quà nhưng em ấy không nhận. Cho nên con mới mang quà về phòng. Còn có…"

Nói đến đây, Kiều An Niên cười nói: "Có thể mẹ không biết nhưng con không thể dung nạp lactose. Con không thể uống được sữa, mỗi lần uống sữa thì bụng sẽ quặn đau, rất khó chịu, còn có thể bị tiêu chảy."