Chương 7: Ba

Hạ Nam Lâu lạnh lùng liếc Kiều An Niên một cái, không nói một lời bước xuống giường.

Việc nằm trên cùng một giường với Kiều An Niên đã đủ làm cho cậu muốn ói lắm rồi.

Cậu không muốn đợi thêm giây nào nữa.

Còn chuyện tại sao cậu lại ngủ trên giường Kiều An Niên, Hạ Nam Lâu lười nghĩ.

Không phải Kiều An Niên cố ý chọc cậu ghét.

Chân mày Hạ Nam Lâu chán ghét nhíu chặt, cơ thể bánh bao nhỏ này đúng là vô dụng mà, mới đập có một cái đã không còn chút sức lực nào.

“Ây, em cứ ngồi đó một lúc, để anh xem thử nhiệt độ cơ thể em đã giảm chút nào chưa.”

Kiều An Niên kéo người lại, người sau lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

Nhưng Kiều An Niên cũng không bị thái độ của cậu làm cho ảnh hưởng chút nào. Anh vòng tay qua eo, đưa tay mò đến trán bánh bao nhỏ, sờ đến thứ đồ mềm mại trên trán, là miếng dán giảm sốt.

Tóc mái bánh bao nhỏ hơi dài, che cả miếng dán hạ sốt trên chán, suýt chút nữa anh quên mất, trên trán bánh bao nhỏ còn đang dán miếng dán nữa.

Dưới ánh mắt chê bai soi mói của bánh bao nhỏ, Kiều An Niên thu tay về như không có chuyện gì xảy ra: “Cũng không biết chúng ta ngủ bao lâu rồi, miếng dán hạ sốt này của em không biết có nên thay miếng mới không nữa.”

Hạ Nam Lâu nghe hai chữ “chúng ta” trong miệng Kiều An Niên, trong lòng bỗng trào lên cảm giác muốn ói. Cậu khua hai tay ra sau, đi tới cuối giường.

Giường của Kiều An Niên có chút cao, với chiều cao bây giờ của Hạ Nam Lâu, cậu không nhảy xuống được, chân quá ngắn.

Trừ khi nhảy xuống, hoặc là xoay người lại leo xuống. Giữa hai lựa chọn này, đều không nằm trong phạm vi Kiều An Niên có thể lựa chọn.

Cậu ngồi xuống ở cuối giường, bàn chân mình vừa vặn có thể chạm được đến sàn nhà.

Hạ Nam Lâu vừa phát sốt, lại có cảm giác thời gian ngủ quá lâu, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thân thể không ổn định, bệt mông té xuống đất, hai má phúng phính thịt trên mặt còn run rẩy theo.

“Phụt… Ha ha ha ha ha.”

Kiều An Niên ngồi trên giường cười đến đau cả bụng.

Lúc còn bé nam chủ cực kỳ thích tấu hài đúng không? Ha ha ha ha!

….

Trương Thiến Nhu và Hạ Duy Thâm đi lên tầng hai, nghe tiếng cười con trai truyền ra từ trong phòng, đáy lòng nhất thời có cảm giác không lành.

Bà ta hiểu rất rõ con trai của mình. Bình thường chỉ có lúc những trò đùa dai được như ý, hoặc là nhìn thấy người khác bị bêu xấu, mới có thể cười vui vẻ như vậy.

Hạ Duy Thâm nhếch nhẹ khóe môi, thờ ơ cười một tiếng: “Xem ra hai đứa trẻ này cũng không tệ lắm.”

Lúc Hạ Duy Thâm nhận được điện thoại của bạn tốt Cố Sùng Sơn, lập tức ra lệnh cho du thuyền quay về, kết thúc nghỉ phép trước thời hạn.

Mãi đến khi Trương Thiến Nhu quay lại nhà họ Hạ, mới biết tất cả ngọn nguồn câu chuyện từ trong miệng dì Châu.

Con trai mình nhốt cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ trên gác cả một đêm, còn khiến cho Tiểu Lâu phát sốt.

Nếu như sau khi Hạ Duy Thâm biết chuyện này mà trách cứ bà ta, tâm trạng bà ta cũng không đến nỗi thấp thỏm như vậy. Nhưng mà không có, từ lúc về nhà đến giờ, Hạ Duy Thâm cũng không nói một lời nào.

Trương Thiến Nhu đi theo Hạ Duy Thâm ngoại giao nhiều năm, bên ngoài đã âm thầm chấp nhận mối quan hệ của bọn họ, thậm chí không ít người đã làm chứng cho bọn họ, giờ chỉ còn thiếu một hôn lễ mà thôi. Nhưng chỉ có Trương Thiến Nhu biết, vị trí nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hạ này bà ta không hề ngồi vững. Duy Thâm vẫn chậm chạp chưa từng đề cập đến chuyện cầu hôn với bà ta.

Trương Thiên Nhu miễn cưỡng mỉm cười một cái, khó khăn dặn ra một tiếng “ừ” ở trong cổ họng.

Một tay Hạ Duy Thâm đút trong túi, một tay ôm eo Trương Thiến Nhu: “Đi thôi, nếu như mấy đứa nhìn thấy chúng ta quay về, nhất định sẽ rất ngạc nhiên mừng rỡ.”

Cơ thể Trương Thiến Nhu bỗng run rẩy nổi da gà, trong lòng lại xuất hiện thêm chút vướng mắc.

Trương Thiến Nhu chỉ có thể nhủ thầm may mắn, may mà bây giờ là mùa đông, ống tay áo dài đã che cánh tay của bà ta, không đến nỗi phơi bày sự thật ra trước mắt mọi người.

….

“Nào, anh đỡ em.”

Trong phòng, Kiều An Niên xuống giường, chìa cái tay không bị thương ra đỡ bé cưng, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

Hạ Nam Lâu hung dữ liếc anh một cái, chỉ hận không thể nghiền nát đối phương thành tro, nào sẽ để anh đỡ.

Tự cậu bò dậy khỏi đất.

Kiều An Niên chuyển hướng sờ sờ lỗ mũi mình, vẫn cười không ngừng.

Sau khi Hạ Nam Lâu đứng lên, lập tức đi ra ngoài.

Lúc này Kiều An Niên cũng coi như phản ứng lại kịp, không đuổi theo hỏi bánh bao nhỏ đi đâu. Anh đoán bánh bao nhỏ hẳn là đang muốn đi về phòng mình.

“Cầm miếng dán hạ sốt theo đi.” Anh cầm miếng dán hạ sốt trong tay, đưa cho bánh bao nhỏ.

“Tôi không cần.”

Hạ Nam Lâu cũng không buồn nhìn Kiều An Niên một cái, mở cửa phòng ra.

Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Bởi vì hạn chế tầm mắt, Hạ Nam Lâu cũng không chú ý đến khóa cửa đang động.

Kiều An Niên nhanh tay lẹ mắt kéo người lui về sau một bước.

Trương Thiến Nhu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy con trai mình đang cầm tay Tiểu Lâu, hai người tay nắm tay, đồng loạt nhìn về phía bà ta.

….

Đến tận bây giờ Trương Thiến Nhu cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày con trai và Tiểu Lâu sẽ có thể chung sống hòa hợp như vậy.

Đôi mắt đẹp khẽ run rẩy, rất nhanh bà ta đã dịu dàng cười với hai người một tiếng: “Tiểu Lâu, An Niên, hai đứa dậy rồi hả?”

Hạ Nam Lâu hất tay Kiều An Niên ra, lúc tầm mắt nhìn thấy Trương Thiến Nhu, con ngươi chợt co rút. Cơn tức giận vọt lên làm cho bụng cũng đau, dây thần kinh đầu ngón tay khẽ rụt lại một cái.

Hạ Nam Lâu lạnh lùng lách qua Trương Thiến Nhu.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Sớm muộn gì cậu cũng thanh toán đủ với hai mẹ con này.

Lúc này, một đôi chân dài mặc quần âu màu xám xuất hiện chính giữa tầm mắt Hạ Nam Lâu.

Cậu ngước tầm mắt lên, nhìn thấy gương mặt Hạ Duy Thâm hồi còn trẻ vẫn có vài phần dễ nhìn tương tự với Hạ Duy Thâm sau này. Điều khác nhau duy nhất chính là, bên cạnh ánh mắt Hạ Duy Thâm có thêm một cái nốt ruồi. Điều này cũng khiến cho gương mặt vốn dĩ dễ nhìn của ông ta tăng thêm vài phần lãng tử.

Nhưng lại là gương mặt cậu chán ghét nhất.

“Sao nào? Mới mấy ngày không gặp, giờ thấy ba cũng không chào đúng không?”

Khóe miệng Hạ Duy Thâm câu lên, khẽ nựng nhẹ trên gò má Hạ Nam Lâu một cái.

Thái độ thân mật đối với con trai độc nhất vô nhị, không biết gì sao lại càng giống như đang trêu chọc thú cưng hơn.

Ba?

Một người mà khi cậu bị bắt cóc, tên bắt cóc uy hϊếp nếu như còn không chịu giao tiền chuộc sẽ chặt đứt ngón út của cậu, nhưng Hạ Duy Thâm vẫn tuyệt tình cúp điện thoại, thậm chí trước khi điện thoại bị cắt đứt, trong máy vẫn mơ hồ nghe được hơi thở mập mờ của người đàn ông, một người như vậy xứng làm ba cậu sao?

Trong thế giới của Hạ Duy Thâm, ăn chơi hưởng lạc mới là quan trọng nhất.

Bên cạnh Hạ Duy Thâm từ trước giờ đều không thiếu đàn bà, thậm chí cả đàn ông. Còn về con trai, chỉ cần ông ta muốn, sẽ có đàn bà sinh cho ông ta, làm sao quan trọng được bằng việc ông ta vui vẻ. Loại người như Hạ Duy Thâm, căn bản không xứng có con trai.

Hạ Nam Lâu cực kỳ chán ghét hất tay Hạ Duy Thâm ra, bước đi.

….

Năm người Kiều An Niên đầu đầy dấu hỏi chấm.

Nam chính khi còn bé lạnh lùng như vậy sao?

Sao anh lại nhớ trong tiểu thuyết chính, lúc còn bé nam chính chỉ là không thích nói chuyện, nhưng tính cách rất dịu dàng, trước khi hoàn toàn “hắc hóa”, bị Kiều An Niên bắt nạt cũng chỉ trốn một chỗ khóc nhè mà thôi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho vì sao sau đó nam chính “hắc hóa”, những vai phụ trong tiểu thuyết bị vả mặt, độc giả lại được gào khóc một trận thoải mái.

Hơn nữa trong tiểu thuyết, khi còn bé nam chính rõ ràng rất thích ba Hạ Duy Thâm. Có một lần bởi vì nhớ ba, ban đêm mộng dù còn đi tới trước cửa phòng ba để đợi ba ở lại.

Quan hệ hai người chính thức trở nên căng thẳng là sau khi bánh bao nhỏ được cảnh sát cứu về.

Mặc dù tiểu thuyết đã viết rõ, lúc ấy là vì Hạ Duy Thâm dính thuốc, tinh thần đang trong trạng thái cực kì phấn khích nên dưới tình huống ý thức không rõ ràng mới cúp điện thoại của tên bắt cóc kia.

Có điều độc giả, bao gồm cả anh cũng không có nắm chắc, với tính cách của Hạ Duy Thâm, cho dù lúc đó ông ta có tỉnh táo thì có đáp ứng giao tiền chuộc hay không.

Trương Thiến Nhu cũng rất kinh ngạc về thái độ của bánh bao nhỏ, trước kia mỗi lần Hạ Duy Thâm quay về, rõ ràng Tiểu Lâu đều rất vui vẻ.

Trương Thiến Nhu muốn xua tan bầu không khí, dịu dàng nói: “Có lẽ là vì Tiểu Lâu bị sốt, cơ thể không thoải mái nên mới…”

“Ừ.”

Hạ Duy Thâm duỗi người, miễn cưỡng ngáp một tiếng, nói với Trương Thiến Nhu: “Mệt quá, tối hôm qua đánh bài cả đêm. Em nói với dì Châu một tiếng, lúc ăn cơm không cần gọi anh.”

Dường như không buồn để ý đến thái độ của con trai một chút nào, hoặc là nói, cũng không thèm để ý đến đứa con trai duy nhất Hạ Nam Lâu này một chút nào. Biết con trai mình bị sốt, cũng không đi theo, không hỏi thăm được nửa câu.

Trương Thiến Nhu ngẩn ra: “Hả, được.”

Hạ Duy Thâm khẽ nhếch môi với đứa con kế Kiều An Niên một cái, coi như là chào hỏi, sau đó thản nhiên rời đi.

Kiều An Niên: “…”

Người cha của nam chính này, chó thật mà.

Kiều An Niên cho là Trương Thiến Nhu sẽ đi cùng với Hạ Duy Thâm, nhưng mà lại không như vậy.

Trương Thiến Nhu chẳng những không rời đi, ngược lại còn kéo cánh tay anh ngồi xuống ghế salon, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vết băng gạc đang quấn trên cánh tay nhỏ của anh.

Ừ, cái này có hơi lúng túng.

“Đau không?”

Trong thực tế, hết tết năm nay Kiều An Niên đã hai mươi tám tuổi. Một thanh niên trai tráng như anh, với một cô gái xinh đẹp không lớn hơn anh bao nhiêu ở một mình trong một căn phòng, đối phương còn kéo tay anh, con mẹ nó, cái này đáng sợ thật chứ.

Cho dù trên danh nghĩa đối phương là mẹ anh, nhưng dù sao anh cũng không phải là chính chủ.

Cả người Kiều An Niên không được tự nhiên rụt tay mình về, vội vàng nói: “Không đau, không đau chút nào.”

“Làm sao có thể sẽ không đau? Mẹ còn không hiểu tính con sao. Nếu như không đau, con chắc chắn sẽ lười băng bó vết thương như thế này.”

Vừa nói, trong mắt bà ta vừa ầng ậc một tầng nước mắt. Cuối cùng cũng không nhịn được, đại khái là không muốn khóc trước mặt con trai mình.

Dĩ nhiên, cũng có thể là không dám khóc.

Nguyên thân đúng thật là vô liêm sỉ. Trương Thiến Nhu trong cuộc hôn nhân của mình thường xuyên bị bạo lực gia đình, thế mà nguyên thân cũng chỉ biết trốn ở trong phòng, chơi game để gϊếŧ thời gian.

Cuộc sống bám vào cành cao cũng không dễ dàng như người bên ngoài nhìn vào. Mỗi lần mẹ anh ta Trương Thiến Nhu rơi nước mắt trước mặt anh ta, nguyên thân sẽ không thể nào mà nhịn được, có lúc còn tức giận đập đồ, mặt đỏ ngầu hỏi mẹ xong chưa, hoặc là lạnh mặt đuổi người ra khỏi phòng.

Mối quan hệ mẹ con có thể nói là rất tệ hại.

Kiều An Niên nhìn, gương mặt của Trương Thiến Nhu rất trẻ, tuổi tác đại khái như Tổng giám đốc Long trong thế giới thực của anh. Anh há miệng, một câu “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá.” không thể nào thốt ra khỏi miệng được.

Cũng may, nguyên thân cũng không phải người con trai ấm áp gì. Kiều An Niên cứ không nói một lời như vậy, càng phù hợp với thiếu niên mà mọi người biết đến hơn.

“Niên Niên, con không muốn mẹ bị phiền phức. Mẹ đã nói với con, Tiểu Lâu là em trai con. Hơn nữa đây là nhà họ Hạ, là nhà của chú Hạ con và Tiểu Lâu. Mẹ với con cùng lắm cũng chỉ có thể coi như là khách. Con, con không nên bắt nạt Tiểu Lâu mãi như thế… Càng không nên… không nên nhốt Tiểu Lâu trong gác xép như thế.”

Những lời này, Trương Thiến Nhu đã nói không chỉ một lần. Bà ta biết con trai mình không thích nghe. Bà ta cũng biết, trong lòng Niên Niên càng hy vọng Hạ Duy Thâm là ba ruột của mình, nhà họ Hạ chính là nhà mình, còn anh sẽ là cậu chủ chân chính của nhà họ Hạ. Nhưng hy vọng cũng chỉ là hy vọng. Hạ Duy Thâm, Hạ Nam Lâu họ Hạ, còn anh họ Kiều.

Mặc dù giúp việc và bảo mẫu nhà họ Hạ bây giờ đều gọi bọn họ là bà chủ, cậu chủ, nhưng trên thực tế, trong lòng những người đó có mấy ai coi trong hai người đâu chứ? Bọn họ cũng chỉ như là khách ở nhờ nhà họ Hạ thôi.

Nếu như một ngày nào đó Hạ Duy Thâm chán rồi, hoặc là mất hứng, lúc nào cũng có thể đuổi bọn họ ra ngoài.

Cuộc sống thượng lưu cho dù có khó khăn đi nữa, ít nhất cũng có thể ăn no mặc ấm. Hơn nữa trên phương diện ăn mặc, từ trước giờ Duy Thâm cũng không để hai mẹ con thiếu thốn gì.

Trương Thiến Nhu kéo tay con trai: “Đợi đến khi chú Hạ tỉnh dậy, con với mẹ đi xin lỗi chú Hạ và Tiểu Lâu, được không?”

Trương Thiến Nhu nói những lời này, Kiều An Niên mười hai tuổi sẽ không nghe lọt. Chẳng những không nghe lọt, hơn nữa sẽ còn ghi hận mẹ trong lòng, hận mẹ ban đầu tại sao lại gả cho người ba cờ bạc của mình, tại sao lại khiến anh ta phải mang họ Kiều, mà không phải là họ Hạ.

Sau khi xuyên sách đến, trong thân thể là một linh hồn Kiều An Niên hai mươi mấy tuổi, hơn nữa anh hiểu rõ tình cảnh Trương Thiến Nhu và nhà họ Hạ hơn bất kỳ một ai khác.

Kiều An Niên vốn dĩ là một con sói mắt trắng ở nhờ nhà, từ đầu đã không có năng lực nuốt voi, cuối cùng bị hoàng tử sói chân chính là Hạ Nam Lâu tháo da mổ bụng. Bây giờ trong lúc nam chính còn đang thoải mái, hoặc là chạy vòng quanh nam chính, hoặc là cung kính ôm bắp đùi nam chính mới là đạo lý sinh tồn đúng đắn.

Với thân phận của anh bây giờ, chạy vòng quanh nam chính hiển nhiên là không thể thực hiện được, chỉ có thể cố gắng kéo độ hảo cảm lên thôi.

Anh gật đầu một cái: “Đã rõ. Mẹ yên tâm, con sẽ đi xin lỗi chú Hạ và tiểu Lâu.”

Trương Thiến Nhu đã chuẩn bị tâm lý là con trai cưng sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ đến hôm nay con trai mình lại dễ nói chuyện như vậy.

“Niên Niên hiểu chuyện.” Trương Thiến Nhu vui mừng cười một tiếng, sờ đầu anh một cái.

Kiều An Niên tránh được.

Bây giờ ít nhiều gì anh cũng hiểu được tại sao bánh bao nhỏ không thích bị anh sờ đầu.

Không đúng, anh là bởi vì một quả dưa vàng như anh bị nhét chung cùng với một đám dưa leo non xanh cho nên không được tự nhiên, còn bánh bao nhỏ, chỉ đơn giản là… chê anh.

Khụ!

Sao tự nhiên anh lại có cảm giác cuộc sống sau này không dễ dàng gì cơ chứ?