Chương 6: Cùng giường

Trên môi bị bôi một lớp thuốc mỏng, chóp mũi còn ngửi được mùi như sáp đá.

Hạ Nam Lâu cho là Kiều An Niên xin thuốc mỡ của Cố Sùng Sơn là để cho anh dùng, không ngờ đến cái tay bẩn của đối phương lại dám cứ thế bôi lên môi cậu.

Hạ Nam Lâu chán ghét giơ tay lên, lại bị Kiều An Niên lanh tay lẹ mắt nắm lấy: “Đừng lau. Nếu như em không muốn bây giờ uống nước cũng đau đó.”

Mặc dù lúc trước anh đút canh gừng và bón ăn cho thằng nhỏ, cậu cũng không để lộ dáng vẻ đau đớn gì, Kiều An Niên đoán hẳn bé bị nhốt trên lầu một đêm, tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến các giác quan của cơ thể cũng bị mệt mỏi, dây thần kinh đau đớn cũng bị mất cảm giác.

Loại chuyện này anh rất có kinh nghiệm. Đợi đến khi ngủ một giấc tỉnh dậy, những cơn đau kia chắc chắn sẽ quay lại.

Kiều An Niên bôi thuốc cho bánh bao nhỏ trước là để cho bánh bao nhỏ có thể mau chóng hồi phục lại chút.

Hạ Nam Lâu nào có chuyện sẽ nghe Kiều An Niên nói. Môi cậu bị đυ.ng vào, trong dạ dày bỗng trào lên cảm giác buồn nôn.

Bây giờ cậu vẫn còn quá nhỏ, sức lực cũng không lớn được đến mức nào, hai tay bị Kiều An Niên nắm chặt, không thoát ra được.

Đáy mắt Hạ Nam Lâu lóe lên tia sắc lẹm, cậu chợt cúi đầu xuống.

Mí mắt Kiều An Niên khẽ giật giật, theo bản năng của thân thể, trước khi Hạ Nam Lâu kịp cắn anh cái nữa, vội vàng thả người ra.

Giác quan thứ sáu của Kiều An Niên đúng là không sai, Hạ Nam Lâu đang chuẩn bị lao về phía anh.

Kiều An Niên dở khóc dở cười: “Ha ha, nhóc con, em tuổi chó à!”

Ai có thể ngờ đến, người nắm quyền nhà họ Hạ sau này có thể đại sát tứ phương hồi bé lại là một chú cún nhỏ thích cắn người cơ chứ!

Hạ Nam Lâu ngẩng mặt lên, đôi mắt đen như mực, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh.

Đối với Hạ Nam Lâu mà nói, cậu thật sự rất muốn xé đứt một khối thịt trên cánh tay Kiều An Niên, cho dù là dùng răng cắn hay là dùng dao lóc thịt cũng không có gì khác nhau.

Chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào cũng không đáng nhắc đến.



Cố Sùng Sơn không ngờ đến, lọ thuốc mỡ kia là Kiều An Niên xin cho Hạ Nam Lâu.

Điều làm ông ấy bắt ngờ nhất là Kiều An Niên có vẻ rất quen thuộc với kiểu thuốc mỡ như thế này, giống như là thường xuyên phải dùng đến. Có điều tuýp thuốc mỡ này trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày sẽ thường dùng làm thuốc bôi ngoài ra.

“Thành phần chính của thuốc mỡ erythromycin là erythromycin, paraffin lỏng và vaseline, có tác dụng kháng khuẩn và chống viêm. Đúng thật nó có thể giúp cho vết thương của con khỏi nhanh hơn chút đó.”

Cố Sùng Sơn định đưa tay sờ lên đầu Hạ Nam Lâu một cái, nhưng tay ông còn chưa đυ.ng phải mái tóc của đứa nhỏ, đã thấy cả người đối phương lùi ra sau.

Trong lòng Kiều An Niên ít nhiều gì cũng được cân bằng hơn một chút. Xem ra bánh bao nhỏ cũng không chỉ nhằm vào anh, cậu chỉ đơn thuần là không thích người đυ.ng vào mình, hoặc là đυ.ng vào đầu mình.

Không hổ là nam chính trong tiểu thuyết, quả nhiên từ nhỏ đã có cá tính rõ ràng.

Con trai thay đổi theo từng ngày, đứa con trai nhỏ của Cố Sùng Sơn gần đây cũng không thích ba mình sờ đầu, vì vậy Cố Sùng Sơn cũng không để ý hành động tránh đi của Hạ Nam Lâu.

Ông dịu dàng dặn dò: “Không cần phải lau đi luôn. Có điều cũng phải chú ý, không được để đầu lưỡi quét qua môi, hoặc là trước khi ăn cái gì đó thì dùng bông gòn thấm nước làm sạch trên môi trước, tránh để ăn nhầm phải thuốc mỡ bôi trên môi là được. Nhớ rõ chưa?”

Cố Sùng Sơn giải thích thay cho Kiều An Niên. Cũng không phải là ông ấy đang muốn nói đỡ cho Kiều An Niên, chỉ là ông lo lắng nếu như Hạ Nam Lâu lại đắc tội với Kiều An Niên, sau khi mình rời đi Kiều An Niên không còn điều gì kiêng kỵ nữa cũng sẽ không diễn được bộ dạng một người anh trai tốt bụng như bây giờ nữa.

Nói cho cùng, Cố Sùng Sơn vẫn lo lắng Hạ Nam Lâu sẽ bị bắt nạt.

Kiều An Niên một bên còn quạt gió thêm củi: “Nghe chưa? Phải nghe lời bác sĩ dặn dò, hiểu chưa?”

Hạ Nam Lâu liếc anh một cái, chỉ hận bây giờ không bóp chết được anh luôn.



Dì Châu đưa Cố Sùng Sơn xuống lầu.

Đưa tới cửa, Cố Sùng Sơn dừng lại: “Duy Thâm không ở nhà, mọi việc có gì dì cố gắng để ý nhiều chút. Trẻ con bị sốt rất dễ sốt cao lặp đi lặp lại, đây là do một vài bộ phận trong cơ thể trẻ con vẫn chưa hoàn toàn phát triển hết, sức đề kháng vẫn tương đối kém. Mấy ngày nay làm phiền dì rồi. Nếu như Tiểu Lâu lại sốt cao, dì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

“Được rồi, bác sĩ Cố, chú cứ yên tâm đi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu chủ nhỏ.”

Nhận được lời khẳng định của dì Châu, cố Sùng Sơn gật đầu một cái: “Khoảng thời gian này dì phải vất vả rồi. Trên trán dì cũng đang bị thương, nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần tiễn tôi nữa.”

Ban đầu dì Châu lo lắng sợ hãi cả một đêm liền, đến sáng sớm lại bận bịu đến tận bây giờ, lúc này nghe được Cố Sùng Sơn quan tâm, tròng mắt bỗng nóng lên: “Được.”

Cố Sùng Sơn xách hộp thuốc trong tay, rời đi trong ánh nắng ấm áp sáng sớm đầu đông.

Dì Châu quay lại lên lầu, đẩy cửa phòng Kiều An Niên ra.

Bà ấy bước vào phòng, kinh ngạc nhìn cậu chủ nhỏ đang gục trên vai Kiều An Niên, nhìn dáng vẻ này có lẽ là đã ngủ rồi. Người phía sau thì ngồi ở trên ghế salon, bàn tay đang vỗ vỗ cậu chủ nhỏ.

“Xin lỗi, cậu Kiều, để tôi ôm cậu chủ nhỏ đi ngủ.”

Tính tình Kiều An Niên từ trước giờ không tốt. Dì Châu bước nhanh về phía trước, chỉ sợ hơi chậm một chút thiếu niên trước mắt sẽ mất đi kiên nhẫn, cứ thế vứt luôn cậu chủ nhỏ trên đất.

Dì Châu không biết là, Kiều An Niên mới là người vừa suýt bị ngã sõng soài trên đất.

Dì Châu và Cố Sùng Sơn chân trước vừa đi, chân sau bánh bao nhỏ cũng muốn chạy theo ra ngoài.

Kiều An Niên đương nhiên là muốn hỏi bé cưng đi chỗ nào, Hạ Nam Lâu lại đương nhiên không muốn để ý đến anh, bước chân cũng không ngừng.

Kiều An Niên cũng không phải thật sự là thiếu niên mới lớp bảy, bánh bao nhỏ tính tình con nít, không để ý đến người khác, một người trưởng thành như anh không thể nào hỏi mãi không ngừng được, chỉ có thể đi theo sau, nhìn xem bánh bao nhỏ đang muốn đi đâu.

Kết quả nhìn thấy đứa bé vừa mới đi đến hành lang thân thể đã ngả nghiêng, dọa anh sợ đến mức vội đi lên, trở thành tay vịn dạng người.

Thế mà bé cưng còn không thèm phối hợp, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, lời nói ra cũng rất thiếu đánh: “Buông ra.”

Rõ ràng ngay cả sức lực đẩy anh ra cũng không có, tính tình còn khó chiều đến thế.

Bánh bao nhỏ bị sốt, Kiều An Niên không thể để bé cưng cứ đi như vậy, ngộ nhỡ quay đầu lại té xuống đất, đầu không bị lõm mới là lạ đó.

Anh hỏi bé cưng muốn đi đâu, anh đi với bé, nhưng bé cưng lại ngậm miệng chặt như mặt sông đóng băng, không thèm hé răng tiếng nào.

Anh hết cách chỉ có thể cưỡng ép không để ý đến bé con phản kháng, cứ như vậy nửa ôm nửa bắt người quay trở lại phòng.

Cũng may bé cưng tuy tính tình ngang ngạnh không để cho anh đυ.ng vào, nhưng cũng không nháo không quấy. Anh bế người về phòng, toàn bộ hành trình bé cưng cũng không kêu một tiếng nào.

Thể lực Kiều An Niên cũng có hạn. Anh giằng co từ sáng đến giờ, lúc này cũng đã không còn chút sức lực nào, nửa ôm nửa bắt về phòng đã là cực hạn, chỉ có thể ôm bé cưng ngồi trên ghế salon nghỉ một lát, tránh cho bé cưng lại đẩy anh chạy ra ngoài.

Nhưng anh cũng ngàn lần không ngờ tới, bé cưng sẽ ngủ quên trong l*иg ngực mình.

Kiều An Niên gọi mấy tiếng, lại đẩy cậu một cái, bé cưng đều không có phản ứng gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn và môi đều ửng hồng, hiển nhiên là bởi vì sốt cao, thể lực đã cạn kiệt, không thể chống đỡ nổi nữa nên mới ngủ thϊếp đi.

Bé cưng ngủ sẽ phá lệ ngoan ngoãn, một mình Kiều An Niên ôm bé bất động, cũng may dì Châu tới đúng lúc.

“Cứ để em ấy ngủ đây với tôi đi.”

Có điều đương nhiên không phải để cho bé cưng ngủ luôn trên vai anh.

Kiều An Niên ngáp một cái: “Dì Châu, làm phiền dì bế Tiểu Lâu lên giường tôi đi.”

Dì Châu giật mình thất kinh, nhưng cũng vì sợ thiếu niên, không dám biểu hiện kinh ngạc quá mức ra ngoài, chỉ thấp giọng uyển chuyển nhắc nhở: “Cậu Kiều, hay là cứ để tôi bế cậu chủ nhỏ về phòng ngủ đi. Cậu chủ nhỏ sốt, sợ là sẽ lây cho cậu, như vậy không tốt đâu.”

“Không sao. Thể chất tôi tốt lắm, không dễ dàng bị lây bệnh như vậy.”

Kiều An Niên ngáp ngắn ngáp dài đứng lên khỏi ghế salon, lúc này anh cũng buồn ngủ díu cả mắt rồi.

Kiều An Niên gần như là khép nửa mắt, đi tới mép giường, lên giường, không quên vén phần chăn bên kia lên, để dành vị trí cho Hạ Nam Lâu.

Thấy vậy, dì Châu cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể ôm cậu chủ nhỏ đang ngủ đi qua.

Hạ Nam Lâu phát sốt, ngủ rất say, cả quá trình không hề tỉnh.

“Dì Châu, hôm nay dì cũng tất bật từ sáng rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”

Sau khi Hạ Nam Lâu được bế lên giường, Kiều An Niên giọng điệu buồn ngủ không chịu được, nặng nề kéo mí mắt dậy đắp chăn cho bánh bao nhỏ, sau đó kéo mi mắt nặng trĩu xuống.

Một lớn một nhỏ, đầu sát bên đầu, nằm ở giữa giường.

Kiều An Niên hoàn toàn xuất phát từ ý tốt mới bảo dì Châu đi ngủ trước, nào biết bản thân mình lại đẩy dì Châu vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Dì Châu ngơ ngác đứng cạnh giường.

Bà ấy nhìn bức tranh hài hòa mà trước đó chưa từng có, thậm chí có thể gọi là ấm áp, vẻ mặt không biết phải làm sao.

Nhìn dáng vẻ của cậu Kiều hình như đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, rốt cuộc bà ấy… có nên ôm cậu chủ nhỏ về phòng không?

Đợi đến khi cậu Kiều tỉnh dậy, có khi nào lại thay đổi chủ ý, thấy cậu chủ nhỏ nằm trên giường anh, lại bắt nạt cậu chủ nhỏ không?

Nhưng ngộ nhỡ bây giờ bà ấy bế cậu chủ nhỏ đi, cậu Kiều tỉnh dậy không thấy cậu chủ nhỏ, chắc chắn sẽ gây rắc rối cho bà.

“Khò khò…..”

“Khò… khò… khò.”

Bởi vì bị sốt, hô hấp của Hạ Nam Lâu trở nên trầm đυ.c, còn Kiều An Niên đơn giản chỉ là vì quá mệt mỏi, cũng ngáy khò khò. Tiếng ngáy của ai người thay nhau vang lên, hết như đang đánh một bản nhạc.

Dì Châu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi ra ngoài trước.

Cùng lắm thỉnh thoảng bà ấy đẩy cửa đi vào ngó một chút, chú ý hơn chút là được.

….

Giấc ngủ này của Kiều An Niên… cực kỳ sâu.

Anh mơ thấy mình bị biến thành Tôn Ngộ Không, bị đè dưới chân núi Ngũ Hành Sơn, không thể nhúc nhích được.

Núi này vừa nặng lại vừa nóng.

Đợi đã, nóng?

Tại sao núi lại nóng?

Hay là anh bị đè ở Hỏa Diệm Sơn?

Cảm giác như l*иg ngực bị cái gì đó đè ép, cực kì nặng. Kiều An Niên mở mắt ra, cúi đầu, môi đυ.ng phải…

Bàn chân trắng noãn?

….

Trên giường anh sao lại xuất hiện một cái chân cơ chứ?

Bỗng chốc con ngươi Kiều An Niên mở to, mẹ ơi, không phải ban ngày ban mặt mà anh gặp quỷ sống đó chứ?

Nếu như không phải cái chân này quá nhỏ, bàn chân trắng nõn, ngón chân hồng hào mượt mà, nhìn cực kỳ đáng yêu, Kiều An Niên thật sự cho là mình bị bóng đè rồi đó.

Tầm mắt Kiều An Niên nhìn theo cái chân, nhìn thấy bánh bao nhỏ đang nằm ngang ở trên giường.

Trước khi Kiều An Niên ngủ còn đang nghĩ, tốt nhất là khi anh tỉnh dậy đã quay lại thế giới của mình, nằm trên chiếc đệm cao su trải ga giường anh mới mua của mình.

Đúng là xót cho số tiền lớn anh vừa bỏ ra để mua đệm cao su mà.

“Khò… khò…”

Chắc hẳn là do bị sốt, hô hấp của bánh bao nhỏ có chút nặng nề, tiếng thở như chú heo nhỏ đang thở hổn hà hổn hển.

Cái miệng khẽ mở hé, hai tay dạng ngang sang hai bên giường, một chân đè trên l*иg ngực anh, để ở dưới cằm. Một chân khác thì tư thế cũng rất oanh liệt, hai chân hợp lại thành một chữ đại. Cơ thể chưa kịp lớn đã chiếm nửa giường.

Kiều An Niên vui vẻ.

Cái tướng ngủ này đúng là không ổn mà, còn xấu hơn cả tướng ngủ hồi bé của anh.

Kiều An Niên nắm mắt cá chân của bé cưng, nhẹ nhàng lấy cái chân đang đặt ở trên ngực mình ra, đặt lên giường.

Chỉ một động tác như vậy, Kiều An Niên cảm thấy mình dùng sức đã nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa, kết quả bé cưng dụi mắt một cái, lông mi dài giật giật, mí mắt nhếch lên, tỉnh giấc.

Trong nháy mắt Hạ Nam Lâu khôi phục lại tỉnh táo.

Sự mê mang trong đáy mắt tản đi, ánh mắt lạnh như băng.

Lúc này Kiều An Niên mới phát hiện, lông mi của bánh bao nhỏ rất dài, vừa cong vừa dài, như hai cây quạt nhỏ.

Lông mi vừa dài vừa cong đã đủ để cho người khác ghen tỵ rồi, hơn nữa đây còn dày, đen. Con ngươi cũng đẹp, màu đen tuyền, như một viên ngọc nhúng qua nước.

Tác giả đúng là thiên vị nam chính mà, sao có thể tập chung tất cả những ưu điểm lên tên nhóc này chứ!

Đúng là đáng yêu mà!

Chỉ là bé cưng hình như không thích cười, từ lúc anh xuyên sách đến tận bây giờ vẫn chưa thấy bé cưng cười lần nào.

Đương nhiên, cũng có thể đoán rằng, chỉ là bé cưng không cười nổi với anh thôi.

Khụ!

….

“Tỉnh rồi hả? Có muốn ngủ nữa không?”

Kiều An Niên ngồi dậy, cười cười đưa tay xoa đầu bánh bao nhỏ.

“Bộp!”

Mu bàn tay Kiều An Niên bị vỗ một cái.

Đừng nói, hơi đau đấy nhé.

Con ngươi đen như ngọc của bé cưng đang lạnh lùng nhìn anh.

Vẫn là lúc ngủ đáng yêu hơn.

Kiều An Niên vắt chéo chân, nhìn bánh bao nhỏ đã ngồi dậy trên giường, định nói sự thật phải trái với đối phương: “Anh nói này, lúc em ngủ giường anh, chân còn gác lên mặt anh đó.”

Kiều An Niên chỉ chỉ vào mặt mình, lại cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trên giường: “Lúc này trở mặt không nhận người thân, hình như không tốt lắm thì phải.”