Chương 3: Xấu hổ

Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm lên trán cậu, vừa mịn màng như sợi bông lại vừa mềm mại như đám mây.

Nhưng với Hạ Nam Lâu mà nói nó giống như một chiếc mạng nhện khiến cho người khác buồn nôn.

Cậu nghiêng đầu né tránh, trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét không thể giấu.

Kiều An Niên đang nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc dày và mềm mại của đứa bé rất thoải mái, bỗng nhiên lòng bàn tay rơi vào khoảng không.

Mắt lớn nhìn mắt nhỏ.

Đứa bé nhìn vô cùng xinh đẹp, mặc dù cơ thể không quá đầy đặn, nhưng khuôn mặt rất bụ bẫm. Khi cậu trừng mắt vào người khác sẽ tạo ra một vẻ hung dữ đáng yêu. Đặc biệt là khi nghĩ tới đứa bé trước mắt là nhân vật chính trong tiểu thuyết sẽ trở thành người lãnh đạo kinh doanh tương lai thì sự tương phản ấy lại càng hấp dẫn hơn.

Kiều An Niên rất muốn tiếp tục trêu chọc đứa bé, nhưng dường như đứa trẻ rất sợ dáng vẻ của nguyên chủ.

Việc trêu chọc chỉ nên diễn ra khi cả hai đều không có bất cứ ác ý nào. Nếu một bên không đồng ý thì nó không phải là trêu chọc mà là bắt nạt.

Kiều An Niên đã lo thừa rồi.

Trước khi Hạ Nam Lâu nhắm mắt, đây hoàn toàn là ký ức bản năng của cơ thể cậu không liên quan gì đến ý thức của chính cậu. Khi 6 tuổi, cậu rất sợ Kiều An Niên, nhưng bây giờ cậu chỉ hận không thể tự mình gϊếŧ chết Kiều An Niên. Lý do mà cậu không thể tự tay thực hiện thứ nhất là vì cậu chắc chắn không đủ sức, và thứ hai là vì Kiều An Niên có đáng chết dưới tay cậu hay không? Gϊếŧ chết Kiều An Niên căn bản không cần phải do chính mình làm.

Dì Châu mang theo tách trà gừng lên tầng, bà ấy bước đến cửa phòng của Kiều An Niên bỗng nhìn thấy cảnh anh nhấc tay ra và cậu chủ nhỏ đang nhìn chằm chằm vào chàng trai đối diện với ánh mắt đề phòng.

Bà ấy rất lo sợ vì nghĩ rằng Kiều An Niên muốn bắt nạt cậu chủ nhỏ. Nhưng bà ấy vẫn giả vờ tươi cười mang theo đĩa trà gừng và bánh pizza bước nhanh chân đến: "Cậu Kiều, tôi đã mang trà gừng và bánh pizza lên cho cậu. Trà gừng đã nguội rồi rất thích hợp để uống. Bánh pizza vẫn còn nóng, mời cậu ăn thử."

Kiều An Niên chỉ muốn dì Châu chuẩn bị một chút đồ ăn, nếu như nấu cháo chắc chắn không kịp, còn nếu như nấu mì chút nữa nó sẽ đặc, vì vậy anh chỉ đành lấy chiếc pizza còn thừa từ tối qua trong tủ lạnh ra để hâm nóng lại.

Dì Châu dè dặt trả lời đồng thời bà ấy cũng nháy mắt với cậu chủ nhỏ để ra hiệu cậu nhanh chóng rời đi.

Cậu chỉ cần chạy về phòng và khoá cửa lại, cậu Kiều không có chìa khóa sẽ không thể mở cửa. Như vậy anh không thể nào bắt nạt cậu chủ nhỏ nữa.

Hạ Nam Lâu như hiểu được ánh mắt của dì Châu, khuôn mặt bé nhỏ trở nên căng thẳng.

Với sức mạnh của hiện tại cậu thật sự không phải là đối thủ của Kiều An Niên.

Cậu bé sáu tuổi Hạ Nam Lâu đương nhiên rất giỏi những việc "trốn chạy", nhưng đối với Hạ Nam Lâu - người đã quản lý gia đình nhà họ Hạ trong nhiều năm đối với những việc như này cậu sẽ cảm thấy có chút xa lạ.

Chân cậu mới chỉ chạm xuống từ sô pha đã bị Kiều An Niên phát hiện và bế về.

Đúng vậy là bế về. Hai bàn tay lớn đặt dưới cánh tay bánh bao nhỏ, ôm cậu như ôm một đứa bé.

Khuôn mặt của Hạ Nam Lâu trở nên xám xịt đến mức không thể nói nên lời, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Kiều An Niên.

Chỉ vì hiện tại cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi với dáng vẻ mập mạp khác xa với hình ảnh trong tương lai cậu chỉ cần một ánh nhìn đã khiến cho mọi người sợ khϊếp vía, cậu bây giờ giống như một đứa nhỏ đang tức giận vì không chịu uống thuốc.

"Chạy đi đâu? Ở lại uống trà gừng đã."

Lúc còn nhỏ, nếu em trai hoặc em gái không chịu uống thuốc, Kiều An Niên cũng sẽ dạy những đứa trẻ nghịch ngợm như vậy, sau một thời gian dài nó đã thành thói quen.

Lời nói vừa dứt anh mới nhận ra rằng đứa bé trước mắt không phải là em trai hay em gái của anh, mà là một sếp lớn trong tương lai có khả năng gϊếŧ anh để trả thù.

Kiều An Niên ho nhẹ một cái, cố gắng điều chỉnh giọng điệu của mình để lại ấn tượng tốt đẹp nhất cho cậu: “Ngoan, uống trà gừng trước đi đã."

Kiều An Niên nhận trà gừng từ tay dì Châu, anh chạm tay vào miệng cốc để kiểm tra nhiệt độ trà gừng. Đúng như dì Châu nói nhiệt độ vừa đủ không quá nóng. Anh lấy một muỗng, đưa đến vào miệng của Hạ Nam Lâu.

Lúc này, không chỉ dì Châu mà ngay cả Hạ Nam Lâu cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.

Phải biết rằng, kể từ khi mẹ của Kiều An Niên là Trương Thiến Nhu, gặp ba của Hạ Nam Lâu là Hạ Duy Thâm năm năm trước thì hai mẹ con họ đã chuyển đến nhà Hạ Nam Lâu hai năm trước. Trong vòng hai năm, đừng nói là cho cậu uống nước, chỉ cần Trương Thiến Nhu và Hạ Duy Thâm không ở bên cạnh thì đến nửa miếng bánh Kiều An Niên cũng không cho Hạ Nam Lâu.

Anh vờ như không để ý đến ánh nhìn kỳ lạ của một già một trẻ, Kiều An Niên thản nhiên đút cho bánh bao nhỏ một nửa bát trà gừng.

Có lẽ vì sợ hãi nên trong suốt quá trình ấy đứa trẻ luôn hợp tác với anh.

Trong lòng Kiều An Niên không khỏi thốt lên một tiếng, thời thơ ấu của sếp lớn thật sự rất ngoan.

Lúc nhỏ em trai anh không thích mùi vị kỳ quặc của trà gừng mỗi lần anh đưa tới, nên trong lúc cãi nhau em trai đã vô tình cắn vào tay anh.

Nếu không phải vì nguyên chủ đã để lại những ấn tượng tồi tệ cho bánh bao nhỏ, sợ rằng sự thiện chí mà anh vừa tạo ra có thể sẽ bị hủy bỏ, thì đúng là Kiều An Niên rất muốn đưa tay ra bóp bóp khuôn mặt bụ bẫm của bánh bao nhỏ.

Đứa trẻ này thực sự rất ngoan. Kiều An Niên cầm một miếng pizza rồi đút cho cậu.

Hạ Nam Lâu không biết Kiều An Niên đang âm mưu điều gì, nhưng cậu biết mình không thể trốn thoát nên đành phải chịu đựng cảm giác buồn nôn dâng trào trong lòng mà miễn cưỡng hợp tác.

Sức chứa trong dạ dày của trẻ em rất nhỏ, sau khi uống nửa bát trà gừng và ăn nửa chiếc pizza, Hạ Nam Lâu đã rất no, không chịu ăn nữa. Vì thế nên Kiều An Niên đành uống nửa bát trà gừng và pizza còn lại.

Đồ ăn mà mình đã từng chạm vào, lại bị Kiều An Niên cho vào trong miệng ăn, dạ dày Hạ Nam Lâu lại quặn lên.

Có lẽ đây chính là mục đích của Kiều An Niên, chính là cố ý làm cho cậu chán ghét.

Nhưng mà Kiều An Niên chỉ đơn giản là đang đói mà thôi, tạo hảo cảm thì cũng làm rồi, còn đói thì phải kiếm đồ ăn mà lấp đầy dạ dày chứ.

Sau khi uống trà gừng xong cơ thể anh cuối cùng cũng ấm lên một chút, dạ dày cũng không còn đau như lửa đốt nữa.

Anh bế bánh bao nhỏ lên và nói: "Chúng ta đi tắm đi!"

Trong ánh mắt ngạc nhiên của dì Châu và thậm chí là ánh mắt ngơ ngác của chính Hạ Nam Lâu, Kiều An Niên ôm bánh bao nhỏ vào phòng tắm.

"Ngoan nào, ngồi ở đây đừng lộn xộn."

Với kinh nghiệm chăm sóc em trai ở nhà, Kiều An Niên để đứa trẻ gần bồn tắm, trong lòng anh vẫn còn lo lắng, sau khi khoanh tay lại, anh lại đặt một tay lên bụng cậu bé, tay kia không bị thương đặt xuống nước để kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ nước vừa phải.

Cũng không ngạc nhiên khi nam chính sau khi lên nắm quyền trong nhà họ Hạ, vẫn giữ dì Châu bên cạnh, thậm chí là khi con gái của dì Châu nảy sinh tình cảm không nên có với cậu, nhưng nam chính nể mặt bà ấy đã tha thứ cho con gái dì Châu. Nhưng ưu điểm lớn nhất là dì Châu quản lý công việc rất tốt, làm việc rất cẩn thận.

"Cậu Kiều, cậu cứ để tôi tắm cho cậu chủ nhỏ. Tay của cậu… Tay của cậu vẫn đang bị thương!"

Dì Châu từ từ tiến phía trước dò xét sắc mặt Kiều An Niên, cẩn thận dùng thân thể của mình chắn giữa Kiều An Niên và Hạ Nam Lâu để che chở cậu chủ nhỏ.

Bà ấy nhắc nhở Kiều An Niên chuyện cánh tay anh bị thương, không phải bà không sợ mà bởi vì khi nhắc tới vết thương, cậu Kiều nhất định sẽ nghĩ đến vết thương này làm sao mà có, dì Châu sợ Kiều An Niên sẽ trút giận lên cậu chủ nhỏ.

Cũng không thể không lên tiếng nhắc ngộ nhỡ vết thương của anh ngâm nước sẽ bị nhiễm trùng, vậy thì cuối cùng cậu Kiều sẽ trút giận lên người bà ấy.

Nếu như cậu Kiều muốn ra tay thì hãy ra tay với bà ấy đi! Cậu chủ nhỏ ở trên phòng một đêm rồi sẽ không thể nào chịu được sự giày vò nữa.

Hả? Tay anh bị thương?

Lúc trước Kiều An Niên lao ra cứu bánh bao nhỏ vừa tới cửa thì bỗng cảm thấy lạnh thấu xương nên buông ống tay áo xắn xuống. Anh chỉ xắn tay áo lên lần nữa để kiểm tra nhiệt độ nước. Theo ánh mắt của dì Châu anh cúi đầu nhìn thấy băng gạc quấn quanh cánh tay trái của mình, ngay lập tức trên khuôn mặt hiện lên sự mơ hồ.

Trong sách, nguyên chủ vì nhàn rỗi nên đi tìm nam chính và không may bị con sói con này cắn.

Con sói con không hề do dự, cắn nguyên chủ đến chảy máu. Lúc này nguyên chủ mới hung bạo kéo người lên gác xép, không có người giúp việc nào của nhà họ Hạ, ngoại trừ dì Châu dám ngăn cản anh ta. Đương nhiên, để giữ được công việc này dì Châu cũng không dám làm càn, chính vì vậy mà nam chính trong truyện đã bị giam một đêm và được dì Châu trộm chìa khóa và cứu ra khỏi phòng. Dì Châu cũng vì việc này mà hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của cậu nam chính.

Nguyên chủ cũng rất thông minh, hay phải nói là rất nham hiểm. Anh ta ngược đãi nam chính, cho tới bây giờ cũng không lưu lại dấu vết trên người nam chính. Tất cả chỉ thông qua cái vỗ đầu mạnh, hoặc đẩy ngã nam chính ở trên ghế sô pha, hoặc túm lấy tóc nam chính, dày vò nam chính ở trên chiếc sô pha, nhìn nam chính giãy dụa.

Đều là những vết thương không nhìn thấy nhưng lại là một cực hình khi tra tấn tinh thần.

Cũng bởi vậy, khi anh đọc đến đoạn con sói con cắn nguyên chủ một cái thật mạnh, suýt chút nữa đã cắn luôn cả miếng thịt trên người nguyên chủ xuống, khỏi phải nói có bao nhiêu hả giận.

Hiện tại...

Kiều An Niên nhìn chằm chằm băng gạc trên cánh tay mình, không phải trên cánh tay anh sẽ bị cắn một miếng chứ?

Thôi xong rồi!

Và cũng không biết là do tâm trạng đang thả lỏng hay do tác dụng của tâm lý.

Shh...

Sao lúc này anh lại cảm thấy cánh tay đau dữ dội?



Tay Kiều An Niên bị thương, tất nhiên không thể nào đυ.ng vào nước, cũng không thể nào tắm rửa cho bánh bao nhỏ được.

Bánh bao nhỏ bắt đầu ở ký túc xá vào năm cấp hai, và một tháng mới về nhà một lần. Cũng là từ sau khi thoát khỏi nguyên chủ, ngoài ở trường học tập, ngoài giờ học bánh bao nhỏ cũng tham gia vận động, rèn luyện, đợi đến đầu kỳ nghỉ hè trở về, nam chủ cũng đã không phải là đối thủ của bánh bao nhỏ. Nội dung phía sau của vở kịch về cơ bản là quá trình vả mặt nguyên chủ.

Nói cách khác, ít nhất trước khi bánh bao nhỏ lên cấp hai thì anh còn rất nhiều thời gian để tăng độ hảo cảm với cậu.

"Vậy làm phiền dì Châu rồi."

Kiều An Niên người này từ nhỏ đã rất vui vẻ lạc quan, anh cũng không dây dưa nhiều, nói một câu với dì Châu xong thì lập tức đi ra khỏi phòng tắm.

Cửa phòng tắm được nhẹ nhàng khép lại.

Dì Châu sững sờ nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại nhất thời ngơ người.

Cậu Kiều vậy mà lại không nổi giận với cậu chủ nhỏ, cũng không trút giận lên bà ấy?

Hơn nữa lúc cậu Kiều lúc rời đi có phải còn nói câu rất khách sáo "Làm phiền dì" như vậy không?

“Cậu chủ nhỏ, cậu có cảm thấy... cậu Kiều hôm nay giống như trở nên... không giống như trước kia không?”

Dì Châu hoàn hồn lại ôm cậu chủ nhỏ từ bên cạnh bồn tắm xuống, vừa giúp cậu cởi chiếc áo khoác to không vừa người ở bên ngoài quần áo ra, vừa nhỏ giọng nói với cậu chủ nhỏ.

Trên chiếc áo khoác này toàn mùi thuốc lá, sau khi nút áo được cởi ra, Hạ Nam Lâu lập tức ghét bỏ vứt nó xuống đất.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vết thương trên trán dì Châu: "Trán dì bị làm sao vậy?

Cậu nhớ rõ kiếp trước, dì Châu cứu cậu ra ngoài cũng không hề bị thương.

Dì Châu vô thức sờ sờ trán mình, ánh mắt ửng đỏ, cười ngượng nói với cậu chủ nhỏ: "À, không có việc gì, không có việc gì. Là do tôi tự ngã."

Hạ Nam Lâu trầm mặt: "Anh ta dùng đồ đập dì?"

"Không có. Không phải… Là tôi tự mình dập đầu. Cậu chủ nhỏ. Cậu đừng hỏi nữa, cậu đã ở trong gác mái lạnh lẽo cả một đêm rồi, trước tiên chúng ta phải nhanh chóng ngâm nước nóng. Cậu nói xem cậu cần gì phải chọc giận cậu ấy chứ? Cậu cũng không phải là không biết tính tình của cậu ấy ra sao, sau này chúng ta tránh xa cậu ấy là được. A."

Dì Châu nói xong, lại vô thức liếc mắt nhìn về phía cửa, sợ Kiều An Niên ở ngoài cửa đột nhiên tiến vào.

“Tự mình dập đầu? Dì không có việc gì thì tự dập đầu chơi sao?”

Dì Châu cười khổ.

Bà ấy biết không thể nào lừa được cậu chủ nhỏ.

"Thật sự là tôi tự dập đầu. Là tôi tự quỳ xuống trước cậu Kiều, dập đầu, cầu xin cậu ấy cứu cậu… Cũng thật may mắn cái dập đầu này của tôi coi như có ích. Thật đấy, cậu chủ nhỏ, chỉ cần cậu bình an vô sự là tốt rồi, đừng quan tâm đến tôi. Nào, cậu nhấc tay lên, tôi cởϊ qυầи áo giúp cậu.."

Dì Châu vừa nói vừa giơ tay Hạ Nam Lâu lên để cởϊ qυầи áo cho cậu.

Hạ Nam Lâu cúi mặt, che đi vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt.

Những lời này của dì Châu, rõ ràng là cố ý hay vô ý truyền đạt điều gì đó cho cậu, bà ấy đối xử với cậu rất tốt, và thái độ của bà ấy là trung thành với cậu. Chỉ dựa vào những điều này, thời gian trôi qua, tự nhiên cậu sẽ nảy sinh sự cảm kích và tôn trọng đối với bà ấy.

Cậu của năm sáu tuổi không hiểu được điều này, nhưng nếu lần này mà cậu còn không nghe ra được thì chẳng phải đã sống uổng phí một đời à?

Dì Châu đúng là trung thành với cậu nhưng ẩn trong đó hiển nhiên có sự toan tính riêng của bà ấy.

Người như Kiều An Niên căn bản không thể vì dì Châu dập đầu mà mềm lòng. Kiều An Niên thay đổi ý định, đi đến gác mái cứu cậu, trong đó ắt sẽ còn có ẩn tình khác.

Cậu sẽ tự mình nghĩ ra biện pháp tìm ra ẩn tình kia. Không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói phiến diện của dì Châu.

Hạ Nam Lâu buông cánh tay, ngăn cản động tác cởϊ qυầи áo cho mình của dì Châu: "Dì Châu dì ra ngoài trước đi.”

Dì Châu sửng sốt: "Cậu chủ nhỏ?"

Không biết vì sao, bà ấy cảm thấy hôm nay cậu chủ nhỏ hình như cũng có chỗ nào đó là lạ. Giống như là có hơi xa cách với mình một chút.

Hạ Nam Lâu lạnh nhạt nói: "Tôi tự tắm được."

Dì Châu "à" một tiếng.

Dì Châu ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt có chút thất thần.

Cậu chủ nhỏ hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?

Rõ ràng trước hôm nay, đều do bà ấy tắm rửa cho cậu mà.



Căn phòng này cũng lộn xộn quá đấy! Kiều An Niên không khỏi cảm thán rồi nhanh chóng dọn dẹp cái bàn như cái bãi rác, cùng với cái giường chất đống quần áo.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh kinh ngạc quay đầu: "Tắm xong nhanh vậy sao?

Dì Châu lắc đầu, thấy cậu công tử ăn chơi hôm nay lại tự mình thu dọn phòng khiến cho bà ấy vô cùng ngạc nhiên. Nghe Kiều An Niên hỏi, vô thức lắc đầu: "Không có. Cậu chủ nhỏ nói... cậu ấy tự tắm được."

Kiều An Niên nhặt mấy chiếc áo khoác nam chủ ném bừa khắp nơi lên.

Nghe vậy, anh ngay lập tức cười thành tiếng: "Được đấy chứ! Đứa nhỏ này, cũng biết xấu hổ rồi đấy."