Chương 2: Ôm chặt

Cho dù trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng chắc chắn cậu là nam chính sẽ không thể chết được, nghĩ thầm người không sao là được rồi, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của đứa nhỏ thì trong lòng vẫn lộp bộp một tiếng.

Ôi đệt. Con mẹ nó, nguyên chủ cũng chẳng ra thể thống gì cả!

Nhất là khi trông thấy đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng của bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh nhưng lại không có chút phản ứng nào, ngay cả một tiếng gào khóc hay sợ hãi cũng không có, Kiều An Niên càng thêm sốt ruột trong lòng.

Chẳng lẽ do bị nhốt suốt một đêm nên tâm lý của đứa nhỏ đã xảy ra vấn đề gì rồi?

Kiều An Niên cẩn thận từng li từng tí mà bước lên phía trước, mang theo sự thăm dò mà nắm lấy tay của bánh bao nhỏ, khi tay cậu bị anh nắm lấy thì cũng không tránh đi, chỉ là bàn tay nhỏ này thật sự quá lạnh, anh bị lạnh đến mức giật mình.

Kiều An Niên trầm mặc, lại mắng nguyên chủ thêm một trận nữa ở trong lòng.

Anh khoác chiếc áo khoác ở trong tay lên người Hạ Nam Lâu, còn kéo khóa lên một cách cẩn thận, sau đó bọc đôi bàn tay nhỏ xíu của bánh bao nhỏ ở trong lòng bàn tay của mình, hà hơi sưởi ấm cho cậu, trong miệng nói lời an ủi: “Đừng, đừng sợ, bây giờ anh dẫn em ra ngoài.”

Bởi vì Kiều An Niên chạy vội đến đây nên hơi thở không ổn định.

Hạ Nam Lâu để mặc cho Kiều An Niên ủ ấm hai tay của mình vào lòng bàn tay anh, nhịn cơn buồn nôn ở trong lòng lại, ánh mắt dò xét, vẻ mặt lạnh lùng cực kỳ.

Rốt cuộc Kiều An Niên đang diễn trò hề gì vậy?

Rõ ràng ở kiếp trước, người đến là dì Châu, ngoài lúc ở trước giường bệnh của cậu trong bệnh viện, Kiều An Niên diễn trò quỳ xuống nhận lỗi ngay trước mặt Hạ Duy Thâm và người phụ nữ kia, thì mãi cho đến khi cậu xuất viện cũng chưa từng thấy bóng dáng.

Là do nhận được tin tức, biết rằng Hạ Duy Thâm sẽ trở về sớm nên vội vàng đến diễn một cảnh anh em như thể tay chân à?

Tay của bánh bao nhỏ hơi ấm lên một chút, Kiều An Niên bèn ngồi xổm xuống, quay đầu nói với bánh bao nhỏ: “Lên, lên đây, anh cõng em.”

Người phía sau lưng cứ mãi không có bất kỳ hành động nào.

Kiều An Niên xoay người lại, thấy bánh bao nhỏ đứng bất động ở sau lưng anh.

Kiều An Niên có một đứa em trai, còn có một đứa em gái do mẹ kế sinh ra. Trong một khoảng thời gian rất dài, em trai và em gái đều do anh chăm sóc. Anh biết đứa trẻ ở lứa tuổi này như bánh bao nhỏ, nhất là bé trai có lòng hiếu thắng mạnh, thì càng không chịu được sự kích động.

Anh cúi đầu liếc nhìn đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích, cố ý nói với giọng điệu ba phần xem thường, năm phần lạnh lùng chế giễu, hai phần nham hiểu: “Làm sao? Sợ anh à?”

Bánh bao nhỏ hơi nhúc nhích.

Kiều An Niên cười trộm trong lòng, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng mà chí khí lại khá cao. Cũng đúng thôi, nếu chí khí không cao thì sao có thể là nam chính trong sảng văn được?

Hạ Nam Lâu leo lên lưng của Kiều An Niên, đôi bàn tay nhỏ lạnh lẽo dán lên cái cổ ấm áp của Kiều An Niên.

Kiều An Niên bị lạnh quá mức, cơ thể cũng run rẩy theo. Anh nghi ngờ bánh bao nhỏ đang cố ý, cố tình trả thù anh. Lại cảm thấy có thể do bản thân đã nghĩ nhiều rồi, dù sao bánh bao nhỏ ở giai đoạn sau mới từng bước hắc hóa, bây giờ vẫn chỉ là một nhóc đáng thương mềm mại bị ăn hϊếp thôi.

Rõ ràng bánh bao nhỏ ghét anh như vậy, ban đầu còn không cho anh cõng, lúc này lại dán sát hai tay lên, có lẽ do lạnh quá rồi.

Có điều, bánh bao nhỏ cũng nhẹ quá đi. Ở trong sách, lúc này có lẽ ít nhất bánh bao nhỏ cũng sáu bảy tuổi rồi? Anh từng cõng em trai em gái, cũng không nhẹ như vậy đâu.

Rốt cuộc bình thường bánh bao nhỏ có ăn cơm đàng hoàng không vậy?

Bàn tay trong cổ áo có xu hướng càng lúc càng duỗi vào trong. Kiều An Niên chỉ cảm thấy có người nhét một cục đá lạnh vào trong cổ anh, cục đá này còn cực kỳ thông minh mà chọn cổ của anh để chui vào.

Anh đi ra ngoài một cách gấp gáp, chỉ tiện tay cầm theo một cái áo khoác, cái áo khoác duy nhất đã cho Hạ Nam Lâu, còn bản thân Kiều An Niên chỉ có thể chịu lạnh. Bên trong gác mái không có thiết bị sưởi ấm, lúc này bản thân anh cũng lạnh đến run người, làm sao chịu đựng được việc bánh bao nhỏ cứ liên tục xem cổ anh như đồ sưởi ấm tay để dùng.

Con ngươi của Hạ Nam Lâu lạnh lẽo như rắn độc đang ẩn nấp, nhìn chăm chú vào sau cổ của Kiều An Niên một cách u ám. Bây giờ hai tay của cậu vòng quanh cổ của Kiều An Niên. Chỉ cần cậu lấy thêm sức là có thể bóp gãy cái cổ ấy.

Không, bây giờ sức lực của cậu quá yếu. Chẳng những không thể bóp chết Kiều An Niên, ngược lại có thể sẽ chọc giận Kiều An Niên lần nữa. Về mặt sức lực, cậu của hiện tại không phải đối thủ của Kiều An Niên.

Hạ Nam Lâu bình tĩnh phân tích.

Cậu nằm sấp trên lưng của Kiều An Niên, cậu rút hai tay vòng qua cổ Kiều An Niên về, vẻ mặt chán ghét, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Cứ bóp chết anh như vậy cũng có lợi cho Kiều An Niên quá.

“Ha, hắt xì…”

Khi ra khỏi căn gác mái, cũng không biết một cơn gió từ đâu lùa xuyên qua phòng. Bánh bao nhỏ cũng không che cổ của anh lại nữa, nhưng cũng vì hai tay của bánh bao nhỏ đã dời đi rồi nên cơn gió ấy lùa thẳng vào cổ của anh.

Kiều An Niên hắt xì một cái, lấy tay lau nước mũi trong vô thức. Anh buông một tay ra, cậu nhóc sau lưng lập tức trượt xuống dưới, Kiều An Niên giật cả mình, vội vã dùng hai tay bao bọc người lại.



Trán của dì Châu bị thương, thêm việc quỳ trên mặt đất một khoảng thời gian, nên chạy cũng không được nhanh. Khi Kiều An Niên nhìn thấy gác mái thì chạy vượt qua bà ấy để chạy vào, chạy thẳng lên trên gác mái.

Thật sự dì Châu không an tâm chút nào, bà ấy ngó lơ cảm giác choáng váng trong đầu, khó khăn chạy vào gác mái.

Cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Khi dì Châu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cậu chủ nhỏ lại đang được Kiều An Niên cõng xuống, trên người còn đang mặc áo khoác của Kiều An Niên, thì cực kỳ sửng sốt.

Dì Châu kinh hồn bạt vía mà nhìn, cứ sợ Kiều An Niên sẽ gộp cả bản thân lại rồi cùng lăn từ trên cầu thang xuống. Hai chàng trai này, cho dù là ai xảy ra chuyện cũng không phải là việc mà một người giúp việc như bà ấy có thể chịu trách nhiệm nổi.

Trông thấy cuối cùng Kiều An Niên cũng cõng Hạ Nam Lâu xuống lầu, dì Châu còn chưa kịp thở hết hơi đã vội vàng vươn tay ra: “Cậu, cậu Kiều, đưa cậu chủ nhỏ cho tôi đi.”

Ở thời điểm này, Kiều An Niên cũng chỉ mới mười hai tuổi, Hạ Nam Lâu có nhẹ hơn nữa thì dù sao cũng có cân nặng, quả thật là có hơi vất vả với Kiều An Niên.

Bây giờ có người bằng lòng nhận lấy, Kiều An Niên cũng vô thức mà muốn gật đầu đồng ý, bỗng nhiên nhớ đến kết cục của nguyên chủ ở trong sách thì cắn răng từ chối.

Dì Châu biết tính tình của người này nên cũng không dám nhắc lại.

Nhưng dì Châu không biết rằng, Kiều An Niên muốn đưa củ khoai nóng bỏng tay đó cho bà ấy hơn ai hết, nhưng bây giờ anh nào dám.

Trong sách, nguyên chủ sau lại chơi game rồi ngủ thϊếp đi, do người giúp việc như dì Châu nhân lúc nguyên chủ đang ngủ, lấy trộm chìa khóa ở trên bàn rồi đi đến gác mái để mở cửa cho nam chính, đúng lúc cứu nam chính ra ngoài. Lúc này, nam chính đang thoi thóp mới nhặt về được một mạng.

Cũng bởi vì vậy, cho dù sau này nam chính tiến hành loại trừ toàn bộ nhà họ Hạ, từ Hạ Đoan - người nắm quyền nhà họ Hạ, cho đến người làm đầu bếp của nhà họ Hạ, tất cả đều có kết cục thê thảm. Dì Châu là một trong số ít những người xem như có kết cục tốt đẹp trong sách.

Dì Châu vẫn luôn chăm sóc nam chính rất nhiều, coi như không có ơn cứu mạng lần này cũng chắc chắn có thể bình an làm việc đến khi về hưu.

Anh thì không giống vậy. Anh không thể thu lại những chuyện thô lỗ mà nguyên chủ làm trước đây, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nghĩ cách xoay chuyển tình hình một chút.

Khi sắp đi ra khỏi gác mái, bỗng dưng Kiều An Niên nhớ đến thứ gì, bước chân của anh chợt dừng lại, dặn dò dì Châu đang đi theo phía sau lưng anh: “Dì Châu, dì quay về trước đi. Sau khi quay về thì thêm nước tắm, rồi chuẩn bị thêm chút canh gừng và thức ăn. Nhớ gọi điện cho bác sĩ Cố, ừ, đúng rồi, giúp tôi mở cửa sổ một chút để thông gió, sau khi mùi khói trong phòng tản đi thì đóng cửa sổ lại. Đã nhớ hết chưa?”

Cuộc sống trước kia của nguyên chủ cũng thật lợi hại. Mười hai, mười ba tuổi đầu đã bắt đầu hút thuốc, uống rượu. Vào lúc anh xuyên qua, thiếu chút nữa bị mùi thuốc lá và rượu bia trong phòng tiễn thẳng đi.

Còn bác sĩ, chắc chắn cũng phải mời.

Anh nhớ rằng bởi vì nam chính bị nguyên chủ nhốt trong gác mái một đêm, hơn nữa còn không thể kịp thời chữa bệnh, nên bị cảm rồi dẫn đến viêm phổi nghiêm trọng, cái mạng nhỏ thiếu chút nữa là phải bàn giao lại cho thần chết rồi, cũng vì vậy mà lưu lại mầm bệnh, trong một khoảng thời gian rất dài cơ thể yếu ớt lắm bệnh, mãi cho đến khi lên cấp hai, nam chính học ở trường nội trú, tạm thời thoát khỏi nguyên chủ, từ đó cơ thể mới dần dần khỏe hơn.

Dì Châu mơ hồ cảm thấy cậu Kiều này có chỗ nào đó dường như không giống trước đây, nhưng trong lúc nhất thời bà ấy cũng không nói ra được, hơn nữa tốc độ nói chuyện của Kiều An Niên lại nhanh, công việc dặn dò lại nhiều như vậy, dì Châu chỉ sợ xảy ra chút sơ sót nào, bận rộn ghi nhớ còn không kịp, làm sao có thể để ý đến những chuyện khác nữa.

Bà ấy vội vàng gật đầu đáp lại: “Vâng, vâng ạ.”

Dì Châu quay về nhà chính trước.

Kiều An Niên cõng đứa nhỏ đi xuống lầu.

Chàng trai mười hai tuổi cõng một đứa trẻ đang lớn xuống khỏi cầu thang gác mái thì ít nhiều gì cũng có chút khó khăn. Một tay Kiều An Niên đỡ đứa bé, một tay vịn lan can.

Khi sắp đến gần cánh cửa, gió thổi càng lớn.

Kiều An Niên dặn dò bánh bao nhỏ ở trên lưng: “Bên ngoài lạnh, ôm chặt anh.”

Vừa dứt lời, lập tức lao vào trong sắc trời với nắng sớm mờ nhạt.



Cuối cùng cũng về đến nhà chính.

Dì Châu tiến lên đón đầu tiên, trả lời một cách thận trọng: “Cậu Kiều, tôi đã chuẩn bị xong trà gừng với nước tắm. Cũng đã liên hệ với bác sĩ Cố rồi, bác sĩ Cố nói chú ấy sẽ đến ngay lập tức, căn phòng cũng đã thông gió rồi.”

“Mang… mang trà gừng… với lại đồ, đồ ăn, bưng, bưng… đến phòng của tôi.”

Cơ thể của thằng nhãi ranh này thật sự quá vô dụng, bây giờ bản thân Kiều An Niên mệt đến mức chỉ còn một chút sức. Cũng may, bánh bao nhỏ ở sau lưng anh cũng xem như ngoan ngoãn, cả đường đi đều yên lặng nằm trên lưng anh, ngoan ngoãn vô cùng.

Nếu không phải do anh không yên tâm, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn vài cái, anh còn cho rằng thằng nhóc này đã ngủ thϊếp đi rồi. Thật sự là quá ngoan luôn. Mọi người đều nói bé trai cơ thể khỏe mạnh, bé gái dịu dàng ít nói, nhưng cho dù là em gái của anh thì khi còn nhỏ cũng chưa từng ngoan như bánh bao nhỏ.

Dì Châu sững người, bà ấy nên sớm biết rằng, làm sao trà gừng và thức ăn có thể chuẩn bị cho cậu chủ nhỏ chứ…

Không dám làm mất lòng chàng trai vui giận thất thường, dì Châu nhỏ giọng nói: “Vâng.”

Kiều An Niên cõng Hạ Nam Lâu trở về từ gác mái, lại cõng bánh bao nhỏ lên phòng của anh ở trên lầu hai.

Đối với Kiều An Niên, việc mang người về phòng của mình thật sự là hành động bất đắc dĩ. Anh không có chút quen thuộc nào với nhà họ Hạ, hoàn toàn không nhớ phòng của bánh bao nhỏ là phòng nào.

Kiều An Niên thở hổn hển, đặt bánh bao nhỏ lên ghế sô pha trong phòng anh, việc đầu tiên là đi sờ tay với mặt của đứa nhỏ.

Bàn tay nhỏ vẫn còn khá lạnh, nhưng mà đã tốt hơn lúc ở gác mái rất nhiều rồi, ít nhiều gì cũng có chút nhiệt độ, chỉ là không ấm áp mà thôi.

Khi anh đang sờ mặt của đứa nhỏ, đứa nhỏ xoay mặt đi, đứa nhỏ cau mày, sự căm ghét được thể hiện rõ quá luôn ấy chứ.

Kiều An Niên bị chọc cười: “Mới bây lớn học theo người lớn cau mày cái gì chứ?”

Kiều An Niên giơ tay lên, đứa nhỏ nhắm chặt hai mắt lại.

Ban đầu Kiều An Niên còn cảm thấy bánh bao nhỏ rất buồn cười, sau khi anh phát hiện đứa nhỏ không chỉ nhắm mắt mà cơ thể cũng trở nên cứng ngắc, nụ cười trên khuôn mặt Kiều An Niên chợt biến mất sạch. Anh nhớ đến khi anh còn rất nhỏ, mỗi lần tay ba anh giơ cao lên thì anh cũng có phản ứng này.

Bởi vì còn quá nhỏ, phản kháng chỉ có thể bị đánh mắng nặng hơn mà thôi. Đến mức về sau, chỉ cần ba anh giơ tay lên, anh sẽ sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại, cơ thể không dám cử động nữa.

Kiều An Niên lại mắng nguyên chủ xối xả ở trong lòng một lần nữa.

Tay của chàng trai đặt lên đầu của đứa nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa: “Trước đây đều do anh trai không đúng, có thể tha thứ cho anh trai không?”