Chương 11: Hồn cha

Kiều An Niên nhớ trong sách có một tình tiết dì Châu hâm sữa bò cho cậu chủ nhỏ, cũng hâm một ly cho nguyên chủ thân là con riêng của nhà họ Hạ.

Nguyên chủ bởi vì chơi game bị thua nên đã xả cơn giận lên người của dì Châu. Trong lúc tức giận đã làm vỡ ly, chất vấn dì Châu rõ ràng biết anh ta không hấp thụ được lactose còn hâm sữa bò cho anh ta là có ý gì, có phải muốn hại anh ta không. Tức giận chạy lên lầu, về phòng đóng sầm cửa lại.

Mu bàn tay và cổ chân của dì Châu bị mảnh vỡ của thuỷ tinh cứa vào, có một mảnh thuỷ tinh đâm vào mu bàn chân của bà ấy. Bởi vì mu bàn chân thương tương đối nặng, tay cũng không tiện làm việc dẫn đến việc dì Châu không thể không xin nghỉ mấy ngày. Nhà họ Hạ mời một dì giúp việc tạm thời mới để chăm sóc nam chính, dì giúp việc mới đến không tận tâm bằng dì Châu, nam chính ở trong sân chơi mất tích rồi cũng không phát hiện.

Khi báo cảnh sát đã quá trễ rồi, nam chính đã bị bắt cóc đi.

Nam chính cũng trong lần bắt cóc đó bị bọn buôn người cắt mất một ngón tay, cậu vốn dĩ đã có chứng tự kỷ, trải qua việc bắt cóc đó hoàn toàn không còn cách nào chịu nổi ở trong không gian khép kín, ví dụ những không gian khép kín giống như thang máy hoặc là nhà kho.

Còn về việc sau khi nam chính cầm quyền nhà họ Hạ, tác giả viết nam chính ra lệnh cho người cưỡng ép trút sữa cho Kiều An Niên, một đám người trong khu bình luận đều khen.

Khi Kiều An Niên nhìn thấy cảnh tượng vả mặt cùng với ngược đãi cũng vô cùng sung sướиɠ.

Ấn tượng quá sâu đậm, muốn quên cũng khó.

Đương nhiên, nếu như bây giờ có người ấn đầu của anh, cưỡng ép trút sữa bò cho cậu, có lẽ anh cũng liều mạng sống chết cùng với người đó.

Trong sách còn có một đoạn khiến cho anh ấn tượng sâu sắc chính là khi nguyên chủ bị nam chính giày vò đến không người không ra người, quỷ không ra quỷ thì lúc đó Trương Thiến Nhu đã ly hôn với Hạ Duy Thâm, hơn nữa còn kiếm được một cành cao mới, thông qua nghe ngóng nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được người.

Lúc đó tinh thần của nguyên chủ đã không còn tỉnh táo.

Trương Thiến Nhu đích thân tắm rửa cơ thể cho nguyên chủ, thay cho anh ta bộ quần áo mới, cho một ly sữa bò nóng.

Nguyên chủ nhìn thấy sữa bò thì điên cuồng từ chối, đại tiểu tiện không khống chế, trong sự sợ hãi tột độ, mắt mở to cứ như vậy bị thối chết ở trên giường.

Trong tang lễ của nguyên chủ, nam chính đích thân nói cho Trương Thiến Nhu biết bản thân cậu đã từng cưỡng ép nguyên chủ uống sữa bò, cho đến khi đối phương đại tiểu tiện không khống chế được, đưa vào ICU cấp cứu mới tạm thời tha cho anh ta. Đến lúc đó Trương Thiến Nhu mới biết thì ra nguyên chủ không không hấp thụ được lactose.

Biết được bản thân gián tiếp hại chết con trai của mình, vốn dĩ bởi vì cái chết của con trai mà đả kích nặng đến bà ta hoàn toàn bị điên.

Trong lòng Kiều An Niên thở dài một hơi.

Lúc trước khi anh đọc tiểu thuyết quả thật cảm thấy nguyên chủ vô cùng đáng ghét, hận không thể để cho nam chính nhanh chóng lớn lên, trừng phạt tên khốn này. Khi đọc đến kết thúc của nguyên chủ thì quả thật sảng khoái.

Bây giờ anh đột nhiên cảm thấy, rất nhiều mức độ trẻ em chỉ là một bức tranh màu trắng, người lớn muốn vẽ gì trên đó thì trẻ em sẽ biến thành như vậy.

Nguyên chủ biến thành bộ dạng như trong sách, người làm mẹ như Trương Thiến Nhu cũng có một phần trách nhiệm.

Ba mẹ là người thân thiết nhất với trẻ em, ba của nguyên chủ không nhắc nữa chính là kẻ nghiện rượu với bạo lực. Trong tình trạng đó, nguyên chủ thật ra đối với ba mẹ có một chút ỷ lại. Khi cậu ta từ trên người mẹ không có cách nào có đủ sự quan tâm, tính cách cũng xảy ra sự vặn vẹo. Một đứa trẻ khi trưởng thành thiếu vắng sự bầu bạn của ba mẹ, lúc nhỏ còn bị ảnh hưởng bởi sự bạo lực của ba, lại luôn không được ba mẹ của bản thân tin tưởng, đứa trẻ như vậy sao có thể tốt được?

Nếu như Trương Thiến Nhu có thể đủ quan tâm nguyên chủ, vậy thì nguyên chủ sẽ không trở thành kẻ phản diện khiến ai ai cũng ghét ở trong truyện?

Đương nhiên, hình thành tính cách của một đứa trẻ là yếu tố của rất nhiều phương diện.

Bất kể như thế nào suy nghĩ giống như nguyên chủ, hoàn toàn trút hết sự bất mãn đối với thế giới này hoàn toàn trên người khác, thậm chí có suy nghĩ ham muốn với thứ không thuộc về mình, thậm chí là không từ thủ đoạn thì hoàn toàn là sai lầm.

...

Trương Thiến Nhu thật sự không biết con trai không hấp thụ được lactose.

Có rất nhiều nguyên nhân, khi nhỏ đa số thời gian nguyên chủ đều do ông bà nội chăm, cho đến khi mối quan hệ của Trương Thiến Nhu cùng với Hạ Duy Thâm xác định, có đủ điều kiện kinh tế thì Trương Thiến Nhu mới đón con trai về lại bên mình. Chỉ là bởi vì bà ta còn phải bận rộn công việc, bận tiếp rượu với Hạ Duy Thâm, vì vậy thời gian chăm sóc, ở cạnh từ đầu đến cuối cũng không nhiều.

Nghe cậy, Trương Thiến Nhu vô cùng áy náy: "Niên Niên xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ không biết con không hấp thụ được lactose... Bà nội con không có nhắc đến với mẹ... Mẹ... Mẹ vừa nãy cũng không phải cố ý... Niên Niên, con có thể tha thứ cho mẹ không?"

...

Không hấp thụ lactose sao?

Trong tay Hạ Nam Lâu cầm hộp đựng Bumblebee, nghe thấy trong phòng Kiều An Niên truyền đến tiếng nói chuyện, ánh mắt loé qua sự lạnh lùng, quay đầu về lại phòng.

...

"Ừm, con biết rồi, mẹ không cố ý đâu."

Kiều An Niên gật đầu.

Trương Thiến Nhu vui vẻ cười: "Quá tốt rồi. Cảm ơn con có thể hiểu cho mẹ…"

"Nhưng mà, mẹ biết không? Cho dù mẹ không cố ý nhưng không có nghĩa là không tổn thương người khác."

Nụ cười trên khoé môi của Trương Thiến Nhu lập tức trở nên vô cùng chua chát: "Mẹ biết."

Khoé mắt của bà ta đỏ lên, giọng nói khi cất lên đã có chút nghẹn lại: "Niên Niên, xin lỗi, con có thể tha thứ cho mẹ không?"

Trương Thiến Nhu nắm chặt tay của Kiều An Niên.

Kiều An Niên không phải nguyên chủ, người Trương Thiến Nhu có lỗi không phải anh, lời xin lỗi này anh không chịu nỗi.

"Mẹ còn có chuyện gì không? Không còn chuyện gì nữa? Con đi ngủ trước đây?"

"Niên Niên, con đừng như vậy...."

Giọng nói của Trương Thiến Nhu lộ ra sự cầu xin.

"Con không có giận mẹ, con thật sự buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ."

Nghe thấy, Trương Thiến Nhu cắn chặt môi dưới, nhịn ý khóc sắp đến.

Bà ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Được, vậy con nghỉ ngơi cho rốt. Mẹ đi ra ngoài trước."

"Ừm."

Trương Thiến Nhu bưng ly sữa bò, hồn bay phách lạc từ trong phòng Kiều An Niên đi ra.

Cửa phòng ở xéo đối diện đã được đóng lại.

Hạ Nam Lâu cúi thấp đầu, hờ hững liếc nhìn con ong vàng ở trong tay, tiện tay vứt nó ở trên sô pha.

....

Cửa phòng được đóng lại, bước chân đi xa.

Kiều An Niên nhìn về phía cửa, tay phải của anh đặt ở trên l*иg ngực của bản thân. Nơi đó cứ buồn bã.

Kiều An Niên nhìn l*иg ngực của bản thân, là nguyên chủ cảm thấy buồn sao?

Khi anh đọc tiểu thuyết, chưa từng đồng tình với nguyên chủ. Bây giờ suy nghĩ lại bất kể là sự yêu thương vô điều kiện của ông bà nội cũng được, Trương Thiến Nhu chỉ biết dùng tiền để bù đắp cho anh hay là người ba ruột một năm cũng không xuất hiện được mấy lần, mỗi lần xuất hiện đều là dỗ anh đến chỗ ông bà nội trộm tiện, bên cạnh nguyên chủ từ trước đến nay cũng không có ai dạy dỗ, dẫn dắt anh ta đàng hoàng.

Đương nhiên, bây giờ anh vẫn không đồng tình nguyên chủ.

Ở trên thế giới này, người có hoàn cảnh đáng thương hơn nguyên chủ rất nhiều, loại người bởi vì hoàn cảnh không tốt của bản thân mà dùng sự thù hận đối với thế giới này trút lên người yếu ớt hơn bản thân vĩnh viễn không đáng được đồng tình.

Bên chân đá phải thử gì đó, Kiều An Niên cúi đầu nhìn là máy bay không người lái bảo bối mà bản thân lúc trước đã lắp xong.

"Ôi!!!" Đột nhiên Kiều An Niên hít sâu một hơi nhanh chóng nhặt máy bay không người lái lên, tỉ mỉ kiểm tra lần nữa, chắc chắn không bị bản thân đá hư, sờ sờ trên thân máy lại đặt bảo bối ở trên bàn học.

Kiều An Niên nói anh muốn ngủ rồi, đương nhiên là lừa Trương Thiến Nhu.

Trên thực tế, anh đã ngủ cả ngày, bây giờ cũng không có chút buồn ngủ.

Kiều An Niên nhẹ nhàng hét, ngôi sao như vậy đêm như vậy đương nhiên muốn cùng ong vàng cùng nhau trải qua rồi...

Kiều An Niên đột nhiên nhớ ra, ong vàng của anh hình như... Hình như làm rơi ở trong phòng của bánh bao nhỏ rồi?

Kiều An Niên nhìn thời gian ở trên đồng hồ một cái, tám giờ hai mươi chín phút.

Giờ này không biết bánh bao nhỏ đã ngủ chưa...

Có lẽ chưa ngủ? Bánh bao nhỏ cũng ngủ cả ngày giống như anh rồi, trẻ con chính là sinh vật thần kỳ sạc pin một tiếng đồng hồ sau đó có thể sử dụng trong hai mươi lăm giờ siêu dài, có lẽ bây giờ cũng ngủ không được mới đúng.

Chỉ là cho dù bánh bao nhỏ bây giờ còn chưa ngủ, anh đi gõ cửa thì chưa chắc nhóc con đi sẽ mở cửa cho anh.

Ánh mắt liếc nhìn mấy miếng dán hạ sốt ở trên bàn trà, mắt của Kiều An Niên sáng lên, có rồi!

...

Trong túi của Kiều An Niên đựng miếng hạ sốt, đến trước cửa phòng Hạ Nam Lâu. Trong khe cửa có ánh sáng.

Quả nhiên, bánh bao nhỏ còn chưa ngủ.

Kiều An Niên nhấc tay gõ cửa: "Tiểu Lâu, là anh. Miếng dán hạ sốt bác sĩ Cố kê cho em, sáng em làm rơi ở trong phòng anh rồi."

Cửa phòng được mở ra, Bumblebee của anh từ bên trong đưa ra ngoài, bên trong là bánh bao nhỏ không biểu cảm đang đứng.

Kiều An Niên bị sự thông minh của Hạ Nam Lâu làm cho kinh ngạc. Anh không trực tiếp lấy đi Bumblebee của mình mà khom lưng xuống, nâng mặt của bánh bao nhỏ liên tục xoa nắn: "Sao em lại thông minh như vậy?!!! Sao lại em biết anh đến lấy Bumblebee của anh? Hửm? Không hổ là bảo bối của anh, em thật sự thông minh quá đi!"

Lần này "hồn cha" của Kiều An Niên hoàn toàn không đè nổi nữa rồi, anh nắm tay bánh bao đi vào trong phòng: "Nào để anh thay miếng hạ sốt cho em trước."

Trái lại Kiều An Niên muốn tự xưng là "ba", nhưng mà anh sợ bánh bao nhỏ ghi thù, anh nhát!!!

"Không cần."

Hạ Nam Lâu phí chút sức, lúc này mới dùng sức đẩy tay của Kiều An Niên ra.

"Sao lại không cần? Nếu như buổi tối nhiệt độ của em lại tăng lên sẽ trở thành viêm phổi thì làm sao?"

Sức của một đứa trẻ sáu tuổi, đương nhiên không bằng thiếu niên mười hai tuổi.

Kiều An Niên không nói gì đè người trên sô pha, cưỡng ép thay một miếng hạ sốt khác cho cậu.

Tóc mái của Hạ Nam Lâu bị Kiều An Niên làm rối, vốn dĩ là đầu trái dưa ngoan ngoãn lại trở thành ổ quạ.

Kiều An Niên nhịn cười nhân lúc trước khi bánh bao nhỏ không phát hiện tóc bị bản thân làm rối nhanh chóng chạy đi. Anh ra vẻ nghiêm túc: "Được rồi, ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon."

"Cạch." Cửa phòng bị đóng lại. Mặt của Hạ Nam Lâu đỏ lên, vừa nãy cậu vì đẩy Kiều An Niên ra nên hơi thở có chút hổn hển, đến cuối cùng vẫn là không thể đẩy ra.

Ánh mắt liếc nhìn Bumblebee lần nữa bị Kiều An Niên bỏ quên, sắc mặt của Hạ Nam Lâu chán ghét.

Rốt cuộc Kiều An Niên khi nào mới lấy đồ của anh đi?

...

Cả ngày hôm nay đều quá kí©h thí©ɧ.

Kiền An Niên nằm ở trên giường, sắp xếp lại tình tiết trong truyện.

Thật ra cũng không có gì để sắp xếp.

Chỉ cần tiếp đến anh không đối đầu với nam chính khiến cho cậu trưởng thành rời khỏi nhà họ Hạ, có lẽ không có vấn đề gì...

Kiều An Niên ngáp một cái, đột nhiên nhớ đến bản thân còn chưa đo nhiệt độ cho bánh bao nhỏ, không biết cơn sốt của bánh bao nhỏ có giảm chút chưa nữa.

Mùa đông, thức dậy là một chuyện vô cùng đau khổ.

Kiều An Niên vén chăn xuống giường.

Anh ở trong phòng lục lọi khắp nơi, cuối cùng ở dưới gầm giường tìm được một cái nhiệt kế điện tử không biết bị nguyên chủ đá vào gầm giường từ khi nào.

Kiều An Niên đến phòng của Hạ Nam Lâu, đèn trong phòng của bánh bao nhỏ đã tắt rồi.

Kiểu An Niên nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trên giường Hạ Nam Lâu mở mắt ra.

Ánh mắt lạnh như băng lướt qua sự khát máu, cậu chầm chậm từ dưới gối lấy kéo ra.