Chương 7-2

Lục bộ thượng thư Chính Liên Danh lúc ấy yết kiến Thái Hậu, nói: "Bệ hạ mười lăm tuổi xưng đế lập hậu, nhưng 5 năm qua lại chẳng quan tâm đến Hoàng Hậu, ngược lại còn hết mực sủng ái tên kỷ nam Thẩm Yên tiến cung cách đây ba năm, hiện tại hậu cung ngoại trừ Hoàng Hậu, thì không có phi tần khác, cũng không có con nối dõi, thật sự không theo lẽ thường, khó có thể phục chúng."

*Diện Thủ (面首): Trai lơ, đ* đ*c.

Thái Hậu triệu kiến quân vương, đề nghị dùng biện pháp tuyển tú để làm phong phú hậu cung, tránh khiến cho người trong thiên hạ chê cười, quân vương đồng ý tuyển tú, nhưng có hai điều kiện, một là bán nam bán nữ, hai nhất định phải là dân thường.

Điều kiện thứ nhất mặc dù vô cùng hoang đường, nhưng vì khai chi tán diệp trong hậu cung, sau khi Thái Hậu thương nghị với đám đại thần, chỉ có thể đồng ý.

Tại thời điểm này, hoạt động tuyển tú oanh oanh liệt liệt bắt đầu.

Hoa điểu sử (花鸟使) mạnh mẽ tìm kiếm tuấn nam mỹ nữ trên khắp cả nước, ngoại trừ quan to hiển quý, chỉ cần là nam nữ mỹ mạo chưa lập gia đình, gia thế trong sạch, là có thể trúng cử.

Thẩm Yên và Ngọc Tố cũng ở trong đó, dung mạo của Thẩm Yên thì không cần phải nói, Ngọc Tố cũng được Phương Đạo Y biến thành mỹ diễm động lòng người.

Yển triều tuyển tú phải trải qua bốn lần khảo thí.

Lần khảo thí đầu tiên, sơ tuyển.

Thẩm Yên và Ngọc Tố đã vào Ngự Hoa Viên trong cung từ sớm, được các thái giám tiến hành sàn chọn.

Vòng sơ tuyển có rất nhiều nữ tử, mập ốm cao thấp mỗi người mỗi vẻ.

Ngoại hình gần như vượt qua vòng sơ tuyển, tiếp đến là kiểm tra giọng nói.

Nam tử xếp trước Thẩm Yên nhìn tướng mạo thanh tú, nhưng mở miệng ra lại là giọng vịt đực, thái giám lập tức kẹp giọng nói: "Câm miệng!"

Đến phiên Thẩm Yên, y cố ý phát âm mềm nhẹ một chút, để phòng ngừa bị thái giám phát hiện, dù sao cũng từng ở trong cung ba năm, đối với những người này Thẩm Yên rõ như lòng bàn tay.

Ngọc Tố bên kia cũng vì giọng nói không dễ nghe mà bị đuổi xuống, Thẩm Yên thấy những người đi vào tuyển, có người vui mừng cũng có người lo lắng, âm thầm may mắn vì mình thông qua.

Trải qua sơ tuyển, hai người về nhà, Ngọc Tố có vẻ phá lệ cao hứng, bận rộn trong ngoài thu xếp nấu cơm, Thẩm Yên ở bên trong thư phòng luyện tập vẽ tranh, bởi vì lần tuyển tú kế tiếp cần phải có tài nghệ vẽ tranh.

Thẩm Yên ở kiếp trước từng học vẽ tranh mấy ngày, cho nên vẫn có chút bản lĩnh, vì không muốn bị loại, có thể nói là hạ đủ công phu, ngày đêm nhốt mình trong thư phòng.

"Công tử, có thể ăn cơm rồi." Ngọc Tố chạy tới kêu, Thẩm Yên gác bút lông qua một bên trên nghiên mực, đi theo Ngọc Tố đến nhà ăn.

Ngọc Tố rất hiểu lòng y, Nguyên Tử nhất định phải có, nước sốt màu đỏ sềnh sệch thật sự rất bắt mắt. Thẩm Yên ngồi đối diện với Ngọc Tố, một bên ăn cơm một bên nói giỡn.

Qua mấy ngày, lại phải tiến hành thẩm tra lần hai, lần này là nữ quan của Thượng Nghi Cục, chuyên môn kiểm tra dáng người cùng dáng vẻ.

Thẩm Yên và Ngọc Tố từng người được phân vào trong đội dựa theo giới tính, nữ quan Thượng Nghi Cục cẩn thận, nghiêm khắc kiểm tra số đo 3 vòng cũng như chiều dài chân và cánh tay.

Một số người phía trước Thẩm Yên đã bị loại, đến phiên Thẩm Yên, nữ quan bảo thái giám dùng thước đo tiến hành đo lường toàn bộ phương diện của Thẩm Yên, mỗi phương diện đều khiến nữ quan kia vừa lòng.

Sau khi Thẩm Yên thông qua, theo sau là một nam tử nũng nịu, cũng thông qua khảo hạch.

"Ngươi tên gì?" Nam tử phía sau Thẩm Yên hỏi y.

Thẩm Yên nói: "Thương Lan."

"Ta tên Liễu Toàn, thật vui khi được quen biết ngươi."

Thẩm Yên gật đầu, khẽ mỉm cười. Trong lòng y có chút lo lắng cho Ngọc Tố bên kia, không phải y không tự tin vào Ngọc Tố, mà là bởi vì nữ tử thon thả thật sự quá nhiều.

Kỳ thật trong lòng Thẩm Yên tồn tại một mâu thuẫn, sợ Ngọc Tố không trúng tuyển sẽ chịu đả kích, ngược lại cũng lại sợ nàng trúng tuyển vào cung chịu khổ.

Thông qua xét duyệt được an bài ở cửa Ngự Hoa Viên, tới giữa trưa, Ngọc Tố cao hứng phấn chấn đi về phía Thẩm Yên, y gấp không chờ nổi đi lên đón: "Thông qua rồi?"

Ngọc Tố gật đầu: "Thông qua."