Chương 7-3

Thẩm Yên không biết nên cao hứng hay bi thương, trên mặt chỉ treo nụ cười nhàn nhạt.

Về nhà, Ngọc Tố nói muốn đi dạo phố, lúc hai người bọn họ đi trên đường, mọi người đều ghé mắt để ý, Thẩm Yên rất sợ bị người khác dụng tâm kín đáo chú ý tới, đi dạo một lát liền nhanh chống trở về.

Trở lại thư phòng, y lại khua chiêng gõ mõ luyện tập vẽ tranh, Thẩm Yên không hy vọng mình đã đến vòng này rồi mà còn bị loại, nếu như bị loại, vậy chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ*.

*Công sức dày công thực hiện bị phá hủy trong nháy mắt.

Lần khảo thí thứ ba, Thẩm Yên và Ngọc Tố ngồi xe ngựa vừa thuê vào cung đúng hẹn, vẫn ở Ngự Hoa Viên như cũ, lần này là các cung nữ lớn tuổi tới thẩm tra.

Thân thể nhất thiết không được có mùi hương, không có thói quen sinh hoạt xấu, tại đây bị loại đi không ít, kế tiếp chính là thể hiện tài nghệ.

Người tên Liễu Toàn đang khiêu vũ tại chỗ, Thẩm Yên chưa bao giờ gặp qua nam nhân có thân mình mềm mại như thế, so với nữ tử lại càng thêm mềm mại không xương, hắn đứng mặt trống khiêu vũ, nhưng trống chỉ rung động rất nhỏ, không có một chút tiếng vang.

Vũ điệu vừa kết thúc, trên mặt cung nữ thẩm tra mang theo nụ cười, rất vừa lòng.

"Người tiếp theo, Thẩm Yên*." Cung nữ có đôi môi dày lúc đóng lúc mở, Thẩm Yên bị đẩy lên trên đài cao biểu diễn tài nghệ.

*Bug: có lẽ tác giả bị nhầm?

"Ta muốn vẽ tranh." Thẩm Yên nói xong, giấy mực bút lông cùng một cái bàn đã chuẩn bị từ trước được mấy tên thái giám dọn lên.

Thẩm Yên ngồi vào trước bàn, trải giấy ra, vẽ một bức tranh mỹ nhân đang dùng mũi chân khiêu vũ trên trống, mà mỹ nhân này chính là Liễu Toàn, y vẽ xong, cung nữ thẩm tra khen không dứt miệng, cho rằng Thẩm Yên ngẫu hứng vẽ tranh quả thực đạt đến điểm cao nhất, y lập tức thông qua xét duyệt.

Tài nghệ Ngọc Tố biểu diễn là thêu thùa, vì nàng am hiểu nhất chính là thứ này, trong đó giỏi nhất là hoa mai trong tuyết, hoa mai của nàng luôn sinh động như thật, lần này cũng không ngoại lệ, không hề nghi ngờ được thông qua.

Thẩm Yên cùng Ngọc Tố kết hợp tướng mạo và tài nghệ, kiên trì cho tới chung thẩm giữa các tuấn nam mỹ nữ, chủ khảo lần này chính là quân vương và Thái Hậu, bọn họ cũng không cần chuẩn bị gì, lại là cửa ải khó nhất.

Tầng này chỉ vào cơ duyên và vận may, suy cho cùng người có thể vào đến cửa ải này đều không kém.

Ngày mai là ngày chung thẩm.

Thẩm Yên và Ngọc Tố nói với bên ngoài là thân phận huynh muội, hai người chờ đợi ngày chung thẩm, vẫn sống trong ngôi nhà do Úc Vương cấp tiền mua.

"Ngọc Tố, chung thẩm ngày mai, nếu ngươi và ta đều được tuyển, ngươi không cần thay ta báo thù mà lấy thân mạo hiểm, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được. Nếu không được tuyển, ngươi có thể ở dân gian tìm một người gả đi, không cần lo lắng cho ta."

Thẩm Yên thấy Ngọc Tố nhìn chằm chằm mình chậm chạp không mở miệng, liền dặn dò một phen. Nếu không phải lúc trước Ngọc Tố kiên trì lưu lại đi theo y, thậy lòng y không muốn để Ngọc Tố lấy thân phạm hiểm.

Thẩm Yên thậm chí còn hối hận vì lúc trước để Úc Vương tìm được Ngọc Tố nói cho nàng tình hình thực tế, y chỉ muốn cho Ngọc Tố một công đạo, cho nàng chút ngân lượng để nàng sinh hoạt thật tốt, không cần tìm mình nữa, ai ngờ, vậy mà mọi chuyện lại diễn biến đến nước này.

"Công tử đang nói gì đó?" Ngọc Tố mỉm cười, "Ngọc Tố có thể đi theo, hầu hạ bên người công tử, cũng coi như là báo đáp ân cứu mạng năm đó của Thẩm lão phụ nhân và Thẩm lão gia, chưa bao giờ hối hận."

15/3/2023