Chương 6-2

"Úc Vương ngài xem, bệ hạ có thích tướng mạo này hay không?" Phương Đạo Y đã cầm bức tranh Thẩm Yên vẽ đi đến bên người Úc Vương.

Úc Vương cầm lấy bức tranh, nhìn người được vẽ bên trong, đôi mắt lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm người trong tranh không ngớt lời tán thưởng: "Dáng vẻ này chắc chỉ có trên trời, nhân gian khó có thể nhìn thấy!"

"Đa tạ Úc Vương tán thưởng." Thẩm Yên đứng dậy, vuốt lại quần áo bị làm nhăn, thật cẩn thận đứng yên bên cạnh người Úc Vương.

"Phương Đạo Y, lấy y thuật của ngươi, có thể vì Thẩm công tử tạo ra một bộ dung mạo như vậy hay không?" Úc Vương ghé mắt nhìn về phía Phương Đạo Y.

"Có thể thì có thể, nhưng người trong bức tranh này mặt mày tinh xảo, bề ngoài bên trong hòa hợp, muốn hoàn thành nguyên vẹn, trình tự làm việc rất rườm rà, bần đạo định dùng ma phí tán gây tê cho Thẩm công tử, Thẩm công tử có lẽ sẽ phải chịu đựng nổi đau xá© ŧᏂịŧ một phen rồi."

"Thảo dân có thể chịu được." Thẩm Yên lập tức nói tiếp.

"Được, sau khi dung mạo thay đổi, khi ngươi nói chuyện, giọng nói hãy hạ thấp một chút, thì chính là thiên y vô phùng rồi."

"Thảo dân đã hiểu."

"Vậy bắt đầu đi!" Úc Vương từ trên ghế đứng dậy, mặt đầy vui sướиɠ.

Thẩm Yên gật đầu, tuy rằng y không thể đoán trước, quyết định này đối với tương lai của mình sẽ mang đến hậu quả gì, nhưng, y không hối hận.

"Chỉ là ta còn có một tỳ nữ tên Ngọc Tố, có thể tìm được nàng không?"

"Ở đâu?" Úc Vương hỏi.

"Thuê xe ở chợ ngựa."

Cứ như vậy, Úc Vương thần thông quảng đại nhanh chóng đưa Ngọc Tố tới, sau khi nói chuyện với Ngọc Tố, mới đi theo Phương Đạo Y đi đến mật thất của Úc Vương phủ tiến hành đổi mặt.

Mật thất được bố trí trong thư phòng của Úc Vương, một loạt kệ sách đối diện hướng cửa vào, Phương Đạo Y đi đến trước kệ sách, cầm lấy một bình hoa màu trắng ngà, một nửa kệ sách đột nhiên được kéo ra giống như cửa trượt.

Phương Đạo Y đi vào mật thất bên trong cánh cửa, Thẩm Yên cũng đi theo vào, vừa bước vào, cửa đã bị đóng lại. Trên vách tường trong mật thất châm trường minh đăng, trên bàn các nơi cũng đều được đặt mấy ngọn đèn này.

Trường Minh Đăng là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt.

Một chiếc giường đá màu xám đậm phẳng dựa vào tường, bên trên còn đặt một cái gối đầu.

"Nằm xuống đi." Phương Đạo Y nói với Thẩm Yên.

Thẩm Yên nghe xong, yên lặng đi đến giường đá, ngưỡng mặt đặt đầu xuống gối.

Phương Đạo Y đang điều chế cỏ khô ở bàn bên cạnh, mùi vị thảo dược thoang thoảng tràn ngập khắp phòng, khiến người ta mơ mơ hồ hồ.

Sau khi Phương Đạo Y điều chế xong, thì dùng nước pha loãng, bảo y uống vào, Thẩm Yên thuận theo nuốt xuống, sau đó liền nhìn thấy Phương Đạo Y một tay cầm dao sáng lấp lánh, một tay cầm ma phí tán đi tới.

"Sau khi dùng ma phí tán, giai đoạn sau có lẽ ngươi sẽ bị đau tỉnh, nhất định phải nhịn xuống, cẩn thận ta làm lệch mặt ngươi."

Thẩm Yên gật đầu.

13/3/2022