Chương 6

Nam nhân cao gầy kia dạo bước đến gần cửa sổ, trầm ngâm nói: "Vị Thẩm Yên này đối với bổn vương rất hữu dụng, ngươi là đạo sĩ, lại có thuật thay đổi dung mạo, hoàn toàn có thể dùng đao, đạt được mục đích thay hình đổi dạng."

"Nhưng thuật thay hình đổi dạng này người thường khó có thể chịu đựng nỗi, thương gân động cốt lột da đổi mặt, bất kỳ thứ nào cũng sẽ khiến người ta đau đớn muốn chết."

"Phương Đạo Y, ngươi nói vậy hẳn là đã nghe nói, chuyện Thẩm Yên bị hoàng huynh ta làm nhục ba năm, không chỉ bị trục xuất khỏi cung, mà còn nhiễm một thân bệnh tật, nhất định sẽ thống hận hoàng huynh của ta đến cực điểm. Mẫu thân bổn vương năm đó chết rất kỳ quái, bổn vương hoài nghi có liên quan đến Thái Hậu, để điều tra sự việc năm đó, cần một người cung cấp thông tin. Mặc khác, hoàng huynh tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc, ngôi vị hoàng đế này cũng sớm nên đổi chủ rồi." Nam nhân cao gầy lại đi dạo một hồi trước màn lụa mỏng màu xanh treo trên giường, chém đinh chặt sắt nói.

"Ý của Úc Vương là, muốn bần đạo thay hình đổi dạng cho người này, sau đó ngài lại tìm một cơ hội đưa y vào cung, đợi thời cơ chín muồi, cùng người này nội ứng ngoại hợp, đem cẩu hoàng đế và Thái Hậu bắt gọn một lần."

Nam nhân cao gầy gật đầu, nói: "Chính là như vậy."

"Nhưng nếu Thẩm Yên không đồng ý......"

Nam nhân cao gầy xoay người, xốc màn lụa mỏng màu xanh lên, cười vang nói: "Thẩm công tử, kế hoạch của bổn vương như thế nào?"

Thẩm Yên đang nhắm mắt nghe lén, hóa ra đã sớm bị phát hiện, đành phải trợn mắt nhìn người trước mặt.

Y ở trong cung gặp qua Úc Vương vài lần, cũng coi như sơ giao. Úc Vương năm nay mới mười chín, gọi là Niệm Cảnh Chi, sinh ra đã có phong tư tú đĩnh*, tuấn tú lịch sự. Đứng thứ hai trong mười ba vị hoàng tử, nhưng thực tế lại đứng thứ sáu, bởi vì phía trước hắn và Niệm Thu Từ, còn có bốn vị hoàng tử chết non.

*Nghĩa đại khái là đẹp trai.

"Úc Vương đêm nay ra tay cứu giúp chi ân, thảo dân vô cùng cảm kích, nguyện trợ giúp Úc Vương một tay."

Thẩm Yên suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến gà gáy ba tiếng, sắc trời dần sáng, cuối cùng gật đầu đồng ý, không phải bị ép buộc, mà là ngầm đồng ý kế hoạch của Úc Vương, nếu bản thân đã sắp chết, không bằng tận dụng thời gian cuối cùng này báo thù rửa hận, cũng coi như là yên tâm nhắm mắt.

"Cho dù lột da đổi mặt, ngươi cũng nguyện ý?" Úc Vương thấy y gật đầu đồng ý, xác nhận lần nữa.

"Nguyện ý." Thẩm Yên xác thật không có phản đối gì, gương mặt này dù sao cũng không phải của y, biến thành bộ dáng khác cũng không có gì trở ngại, "Chỉ là...... Úc Vương và thảo dân bèo nước gặp nhau, vì sao có thể dễ dàng tâm sự với thảo dân?"

Úc Vương mỉm cười: "Bổn vương đã từng nhìn thấy ngươi quẫn bách ở Tử Vân Cung, tin tưởng ngươi đã hận hoàng huynh ta đến thấu xương, nhất định muốn báo thù, nhưng sức của một mình ngươi mà nói đến báo thù rửa hận quả thực là chê cười. Mà bổn vương, không chỉ đối với đương kim Thái Hậu có rất nhiều nghi ngờ, cũng rất lo lắng cho hướng đi tương lai của Yển triều. Ngươi và hoàng huynh đã sống cùng nhau ba năm, thói quen của hắn rõ như lòng bàn tay, nếu lần nữa nhập cung, sử dụng chút tâm tư, nhất định có thể thu thập được niềm vui từ hắn, vậy chuyện kế tiếp cũng sẽ dễ dàng. Đương nhiên, nếu ngươi bán đứng bổn vương, bổn vương chỉ cần động một ngón tay, ngươi sẽ bị buộc tội phỉ báng trên lưng."

Thẩm Yên không thể không bội phục tâm tư kín đáo của Úc Vương.

Úc Vương tiếp tục nói: "Ngươi muốn thay đổi thành loại bộ dạng nào, chỉ cần dùng bút vẽ ra, Phương Đạo Y có thể làm thiên y vô phùng*, nhưng ngươi phải chấp nhận nỗi đau mà người thường không thể chịu được."

*Không chút kẻ hở.

Thẩm Yên đỡ thành giường chậm rãi ngồi dậy, đầu óc mơ mơ màng màng lập tức thanh tỉnh không ít, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, trong phòng chất đầy tranh chữ và đồ cổ, thật giống tàng trân kho.

Y vén chăn gấm trên người xuống, trước tiên hành lễ với Úc Vương, sau đó đi đến án kỉ* trong góc rồi đặt chân ngồi xuống, giấy mực bút nghiên được bày biện chỉnh tề trên án kỉ, y trải giấy ra, cầm lấy bút lông trên giá bút, ngoài cửa có tỳ nữ đi vào, quỳ gối trước án kỉ cúi đầu mài mực.

*Án: Bàn dài; Kỉ: ghế tựa.

Sau khi tỳ nữ mài mực xong, Thẩm Yên cầm bút chấm mực, bắt đầu múa bút vẩy mực lên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.

Bất tri bất giác trời đã sáng, hoa ảnh di động trên giấy dán cửa sổ, Úc Vương một tay chống đầu, nằm ở một bên bàn ngáp liên tục.

Thẩm Yên hoàn thành xong nét bút cuối cùng, Đạo Y vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi, lúc này thấy y đã kết thúc công việc, trên mặt âm tình bất định.

"Thẩm công tử, người trong bức tranh là ngươi tự tưởng tượng, hay là người này thực sự có tồn tại?"

"Tưởng tượng." Mặc dù Thẩm Yên trả lời như vậy, nhưng đáy lòng vẫn giữ bí mật.

Sở dĩ y có thể không cần tốn nhiều sức mà vẽ ra bức chân dung này, bởi vì nam tử trong bức tranh, chính là dáng vẻ ở kiếp trước của Thẩm Yên.

Năm đó vì cha mất sớm, sau khi tốt nghiệp cao trung liền nghỉ học, sau đó được các tuyển trạch viên chọn đóng phim, nhất cử thành danh*.

*Dựa vào ngữ cảnh thì câu này có nghĩa là làm một lần đã nổi tiếng.

Cho đến nay, gương mặt y đã nhiều lần được lấy làm khuôn mẫu để phẫu thuật thẩm mỹ, bởi gương mặt 365 độ không góc chết, trong lúc nhất thời, xuất hiện rất nhiều fan điện ảnh có diện mạo tương tự y.

Thẩm Yên thầm nghĩ, nếu một khuôn mặt đỉnh như vậy, hẳn sẽ rất dễ dàng tiếp cận quân vương, còn có thể trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh thản nhiên được làm chính mình, vậy cớ sao lại không làm?