Niệm Thu Từ không nói gì, mà cởi giày leo lên giường, lười nhác dựa vào đầu giường, tầm mắt giao nhau với Thẩm Yên.
Thẩm Yên đứng ở cửa, bị một tầm mắt nóng rực nhìn chăm chú vào như vậy, ngón tay bất giác xấu hổ cuộn lên, y không hiểu vì sao, Niệm Thu Từ luôn thích nhìn chằm chằm mắt y, gần như cả ngày đều nhìn.
“Được, ngươi về sau có thể xưng thần.” Niệm Thu Từ mở miệng nói.
Thẩm Yên cho rằng lời nói của mình có khả năng sẽ không được chấp nhận, nhưng không ngờ Niệm Thu Từ lại dễ dàng đồng ý như vậy, y một lần nữa hoài nghi đây không phải là quân chủ mà mình nhận thức, vị quân chủ phản nghịch vô tình đó từ khi nào lại trở nên thông tình đạt lý như vậy?
“Lại đây.” Niệm Thu Từ môi mỏng khẽ mở.
Thẩm Yên gật đầu, hít sâu một hơi, dời bước đến bên mép giường.
“Có biết bệnh của ngươi rất khó chữa hay không?”
Thẩm Yên thấp giọng nói: “Thần không biết.”
Y không muốn để Niệm Thu Từ biết rõ mình không sống được bao lâu, còn muốn vào cung thêm đen đủi.
“Ngươi thật sự rất giống một cố nhân của trẫm.” Niệm Thu Từ lại nói.
Sắc mặt Thẩm Yên lập tức tái nhợt, chẳng lẽ ngụy trang đến như vậy vẫn có thể bị vạch trần ngay lập tức?
“Bệ hạ, thuốc đã chuẩn bị xong.” Một thị nữ mặc một chiếc áo hồng váy xanh bưng khay hoa điểu bát giác đi vào, trên khay đựng một chén đầy thuốc, khói trắng bay lượn lờ bên trên mặt chén.
Thị nữ cúi đầu đi đến mép giường, cẩn thận để khay xuống, Niệm Thu Từ duỗi tay lấy chén thuốc trên khay, cầm lấy muỗng nhỏ màu trắng ngà trong chén canh đặc quấy vài cái, đưa cho Thẩm Yên, ra lệnh nói: “Uống.”
Thẩm Yên không dám không tiếp, duỗi tay tiếp nhận chén thuốc, cúi đầu thổi thổi chén thuốc mờ mịt khí nóng, cầm thìa uống từng muỗng từng muỗng, y vốn định ngưỡng cổ uống sạch, nhưng làm như vậy không hợp lễ chế.
Sau khi uống thuốc, súc miệng xong, Triệu Ngọc từ ngoài điện đi vào, bẩm báo với Niệm Thu Từ: “Đã đem Lâm Thượng Nghi đánh chết!”
Niệm Thu Từ không lên tiếng, nửa thân mình đứng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ được làm bằng vỏ trai mài giũa thành gạch, không chỉ truyền ánh sáng tốt, mà còn mang lại sự riêng tư tuyệt đối, từ bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhìn không thấy bên trong.
“Thương Lan, lại đây ngồi.” Niệm Thu Từ đột nhiên nói một câu như vậy, tay vỗ vỗ bên cạnh mình.
Thẩm Yên nhất thời không kịp phản ứng, vẫn đứng ở mép giường, mãi cho đến khi Triệu Ngọc đi đến phía sau y, nói: “Bệ hạ lệnh ngươi ngồi xuống.”
Thẩm Yên lúc này mới nhớ tới tên của mình đã đổi thành Thương Lan, vội vàng tiến về phía trước một bước, ngồi xuống bên cạnh Niệm Thu Từ.
Chiếc giường mềm mại xa cách năm tháng, lần nữa đón nhận y.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, bầu trời xám xịt tăng thêm một chút tình thú, Niệm Thu Từ cứ như vậy mà yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, không nói một câu.
Thẩm Yên không ngừng lo lắng, nếu Thái Hậu biết nữ quan mình coi trọng bị hoàng đế đánh chết, sẽ như thế nào?
Một màn khiến người hít thở không thông vẫn là đã xảy ra, tuyết lớn bay tán loạn, Thái Hậu ở giữa một đám thái giám thị nữ bước xuống, vội vàng đi vào sân Tường Khánh cung, thậm chí cung nữ che dù cũng không đuổi kịp bước chân bà ta.
Thẩm Yên cách cửa sổ thấy được, Niệm Thu Từ cũng thấy được.
“Thái Hậu giá lâm!” Cung nhân bên người Thái Hậu cao giọng hô lên.