Chương 19

Minh Hiền Đế chợt vỗ ngự án: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Tuyên Bình Hầu, ngươi nói đi!"

Lần này là thọ yến ở Tuyên Bình Hầu phủ, nếu ông ta với một đám triều thần đều theo đến, sợ rằng chuyện xảy ra ở Tuyên Bình Hầu phủ.

Tuyên Bình Hầu bị sự tức giận của Minh Hiền Đế hù dọa: "Hoàng, Hoàng Thượng..." Lúc đến, ông ta cảm thấy chắc chắn không có vấn đề gì, Ngũ Hoàng tử này lại không được sủng ái, ông ta khóc thảm một chút là được rồi.

Thật không ngờ động tác của Ngũ Hoàng tử còn nhanh hơn so với ông ta nữa, điều bất ngờ hơn chính là thái độ của Hoàng Thượng ....

Ông ta khẽ run rẩy, đầu óc thanh tỉnh một chút, chỉ có thể đè xuống mấy lời lên án Ngũ Hoàng tử kia, theo quy củ nói: "Hồi Hoàng Thượng, chuyện là như thế này..."

Tuyên Bình Hầu không dám trộn lẫn tình cảm riêng tư, tự kể lại chân tướng một lần.

Không phải ông ta không muốn, mà là bây giờ thái độ của Hoàng Thượng có thay đổi, ông ta không dám đánh cược, huống chi lúc chuyện xảy ra có nhiều đại nhân ở đó như thế, tùy tiện hỏi một người là có thể rõ ràng ngay.

Minh Hiền Đế nghe xong, sắc mặt càng đen hơn, chuyển trời rồi, dưới chân thiên tử, đầu tiên là Hoàng tử bị hạ độc, đường đường là quan lớn lại bị gϊếŧ, tên bắt cóc này hoàn toàn không hề để Thiên Tử ông đây vào mắt sao? "Người đâu! Tuyên Hình bộ Thượng thư Cát Văn Phong, hai bên Đô Sát Viện Đô Ngự Sử, Đại Lý Tự Khanh tiến cung!"

Theo một tiếng này của Minh Hiền Đế, Tiền Toàn cong người hấp tấp đi truyền chỉ, đám người trong ngự thư phòng lại một phen choáng váng, lớn chuyện rồi, Hoàng Thượng đây định hội thẩm tam ty rồi?

Quả nhiên, đợi người đứng đầu của ba khu đều đã đến, trước tiên Minh Hiền Đế nổi giận một phen, lại cho Hình Bộ thời gian mười ngày tìm ra hung thủ, Đô Sát Viện, Đại Lý Tự giám sát, điều tra hai bản án cho rõ ràng, nếu không, Cát Văn Phong đừng làm Hình bộ Thượng thư này nữa!

Cát Thượng Thư quỳ ở đó trong lòng đau khổ, hắn ta đây vừa cực khổ đi ngoài thành tra án mệt mỏi như chó chết trở về, kết quả quay đầu lại có thêm hai vụ án lớn đáp xuống, hắn ta... Hắn ta còn không thể từ chối.

Cát Thượng Thư u oán nhìn Tuyên Bình Hầu một cái, ông ta không có việc gì mời Ngũ Hoàng tử làm gì? Nếu không phải, hắn còn có thể ít đi một vụ án.

Tuyên Bình Hầu cũng hối hận, ông ta hoàn toàn không có mời Ngũ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử này đến với Vu Thành Kha.

Vu Thành Kha thì đi theo nhị công tử Vu Dung Lang của tướng phủ đến, Vu Dung Lang này chính là con rể tương lai của ông ta, người bọn họ đưa đến, huống chi thân phận Ngũ Hoàng tử bày ở đó, ông ta có thể đuổi người sao?

Nhưng cho dù bọn họ có hối hận như thế nào đi nữa, Cát Thượng Thư vẫn dập đầu đồng ý: "Thần tuân chỉ!"

Lúc này, Minh Hiền Đế mới hài lòng, vừa phất tay muốn bảo người mau lui ra tranh thủ thời gian đi thăm dò, đã thấy đứa con trai xấu xí nhà mình giơ tay lên: "Phụ hoàng, nhi thần còn có lời muốn nói."

Minh Hiền Đế bây giờ tràn đây lòng yêu thương của cha, thu lại ánh mắt lạnh lẽo trước đó vừa trừng chư vị đại nhân, mỉm cười ấm giọng bảo: "Lão Ngũ à, sao thế? Không thoải mái hay sao, Phụ hoàng đã cho người đi gọi ngự y, đợi chút nữa uống thuốc trong cung, dùng xong bữa tối với Phụ hoàng rồi hẳn xuất cung nhé."