Chương 20

Tạ Ngạn Phỉ vẫn đang đợi trở về sắp xếp, lắc đầu: "Độc trên người nhi thần không nặng, cũng được phát hiện sớm, đợi trở về để đại phu trong phủ cho thuốc uống là được rồi, trông thế nhưng... Nhi thần có lời quan trọng hơn muốn nói!"

Tạ Ngạn Phỉ ra vẻ tức giận nghiến răng, thấy Minh Hiền Đế càng đau lòng hơn, đều nói lão Ngũ có tính tình nhu nhược nhát gan, bây giờ tức giận đến như vậy, đây còn thở gấp nữa, đáng thương thật.

Biểu cảm của Minh Hiền Đế càng thêm khoan dung: "Lão Ngũ con nói đi, Phụ hoàng đều làm chủ cho con!"

Đám người ở bên cạnh hoàn toàn bị xem nhẹ, nhìn Hoàng Thượng cười như gió xuân ấm áp, trong lòng cảm thấy u oán, sao có thể đối đãi khác nhau như thế cơ chứ? Ai nói Hoàng Thượng không chào đón Ngũ Hoàng tử? Đứng ra, đánh chết hắn, hại họ phải vội vã ngẫm lại trước kia có từng đắc tội Ngũ Hoàng tử hay không.

Tạ Ngạn Phỉ vạch ra hai ngón tay thô to: "Phụ hoàng, nhi thần muốn tố cáo Tuyên Bình Hầu phủ quản lý con gái không nghiêm, còn chưa xem rõ ràng đã đổ oan cho nhi thần, nói nhi thần là tên trời đánh, dê xồm, nhi thần đáng thương là người bị hại, sao nàng ta có thể nói như vậy chứ? Nhất định phải giam lại! Không chừng, độc của nhi thần chính là do nàng ta hạ đấy, không tra rõ ràng không thể thả!"

Minh Hiền Đế nghe thấy ba chữ "tên trời đánh" mặt cũng đen lại: "Tuyên Bình Hầu, lời lão Ngũ nói là sự thật?"

Tuyên Bình Hầu không ngờ rằng Ngũ Hoàng tử dám cáo trạng thật, tê cả da đầu, lại cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Hồi Hoàng thượng, tiểu nữ trẻ người non dạ, là sốt ruột bảo vệ tỷ tỷ, nói lỡ lời, không phải thật lòng, mong rằng Hoàng Thượng cho nó một cơ hội."

Minh Hiền Đế trầm mặt, đến cuối cùng không có chứng cứ, nếu như trị nghiêm, truyền đi sẽ cảm thấy lão Ngũ ỷ thế hϊếp người, trái lại còn làm xấu danh tiếng của lão Ngũ nữa, trị nhẹ, bắt nạt con ông mà chỉ tính như thế thôi, vậy long uy của ông ở đâu?

Minh Hiền Đế suy nghĩ, cứ dựa theo lời Tạ Ngạn Phỉ nói: "Vậy thì dựa theo lời lão Ngũ nói, trước tiên cứ để Cát Văn Phong đi thăm dò, đợi tra được đúng thật là không có dính líu gì đến nàng ta sẽ thả, trong lúc này, tạm thời giam lại ở Đại Lý Tự."

Lòng Tuyên Bình Hầu lộp bộp một tiếng, chỉ há hốc mồm, không dám nói thêm gì vào thời điểm mấu chốt này nữa.

Đám người nhẹ nhàng thở ra, vừa định hấp tấp lui ra ngoài, ai về nhà nấy, lại thấy Ngũ Hoàng tử này tiếp tục lên tiếng: "Phụ hoàng, nhi thần còn có lời muốn nói."

Đám người đau đầu, thế này là vẫn còn chưa xong sao!

Minh Hiền Đế cũng đều không nói gì, sao bọn họ dám?

"Sao thế lão Ngũ?"

"Lòng nhi thần không phục, muốn đích thân trông thấy kẻ tặc tử hại nhi thần bị bắt, cho nên mấy ngày này, nhi thần cũng muốn đi theo Cát đại nhân đến Tuyên Bình Hầu phủ, nhi thần muốn tận mắt nhìn thử xem rốt cuộc là ai đã hạ thuốc hại mình!" Tạ Ngạn Phỉ nắm chặt nắm tay đầy thịt, phẫn nộ nói.

Tuyên Bình Hầu không ngờ rằng Ngũ Hoàng tử dám cáo trạng thật, tê cả da đầu, lại cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Hồi Hoàng thượng, tiểu nữ trẻ người non dạ, là sốt ruột bảo vệ tỷ tỷ, nói lỡ lời, không phải thật lòng, mong rằng Hoàng Thượng cho nó một cơ hội."

Minh Hiền Đế trầm mặt, đến cuối cùng không có chứng cứ, nếu như trị nghiêm, truyền đi sẽ cảm thấy lão Ngũ ỷ thế hϊếp người, trái lại còn làm xấu danh tiếng của lão Ngũ nữa, trị nhẹ, bắt nạt con ông mà chỉ tính như thế thôi, vậy long uy của ông ở đâu?