Chương 48

“Chúng ta không mang theo hương, cô ăn thế nào được?” Úc Tinh Hà nhỏ giọng hỏi.

Sở Phi Niên đưa ly kem đang cầm trong tay qua: “Cho anh anh nè.”

“Mua cho tôi hả?” Úc Tinh Hà sửng sốt, cúi đầu nhìn hai ly kem trong tay anh, đột nhiên tim đập nhanh hơn.

“Sắp chảy rồi.” Sở Phi Niên thấy anh không nhúc nhích, thì nhắc nhở anh.

Úc Tinh Hà lên tiếng, nhìn xung quanh, vị trí hiện tại của bọn họ ngồi gần bên trong nên khá kín đáo.

Anh đưa tay kéo vành mũ xuống thấp hơn, bỏ khẩu trang xuống dưới cằm, cúi đầu bắt đầu ăn kem. Nhưng khi anh ăn miếng đầu tiên, vẻ mặt có chút lạ, trong miệng không cảm nhận một chút hương vị nào của kem cả, mặc dù là anh đã chọn kem vị dâu.

Sở Phi Niên chống cằm, ngắm anh không tin lại xúc một thìa kem khác đưa vào miệng, tủm tỉm cười hỏi: “Đỡ khát hơn không?”

“...” Úc Tinh Hà thu hồi động thái cẩn thận vừa rồi, liếc nhìn cô.

Kem ly trong rạp chiếu phim không thể nào nhạt như vậy được, chắc chắn là Sở Phi Niên đã thừa lúc anh không để ý ăn ly kem này nên nó mới không còn hương vị.

Thật ra ly kem bị Sở Phi Niên ăn rồi thì vị gần giống như đá bào, coi như ăn đá bào không vị đi, hương vị còn nhạt nhẽo hơn nước trắng thôi.

“Cô ăn lúc nào thế?” Úc Tinh Hà ăn xong hai ly kem quay sang hỏi Sở Phi Niên.

Anh không hề có chút tức giận nào chỉ là hơi tò mò Sở Phi Niên đã làm như thế nào thôi, rõ ràng lúc ở nhà khi cô ăn gì đều phải chuẩn bị hương trước.

Sở Phi Niên chỉ sang hướng khác: “Mượn chỗ khác.”

“Cái gì?” Úc Tinh Hà nhìn về hướng mà cô chỉ, sau khi nhìn rõ bên kia là gì, sắc mặt anh hơi thay đổi, “Ở chỗ này mà cũng có những thứ như vậy hả?”

Rạp chiếu phim có hai cửa soát vé nhưng đi về hai phía khác nhau, một bên là phòng X Super Cinema Hall còn bên kia là phòng chiếu phim phổ thông. Hướng mà Sở Phi Niên chỉ là hướng cửa soát vẻ của phòng X Super Cinema Hall, có rất nhiều thứ chất đống ở lối vào, trong đó có vài bảng quảng cáo cho những bộ phim đã phát hành trước đó.

Có một cái lư hương bằng lòng bàn tay được che lấp giữa mấy biển quảng cáo đó, trong lư hương cắm một nén nhang còn đang cháy dở. Bên đó vốn đã tối tăm, hơn nữa lại còn bị biển quảng cáo che mất, rất khó bị người khác phát hiện, cho dù có người vô tình nhìn thấy cũng sẽ cho rằng đó là hương đặt trong nhà vệ sinh để khử mùi.

Sở Phi Niên ngửi thấy mùi thơm rất nhẹ trong không khí, mỉm cười nói: “Đúng là nhang thượng phẩm.” Editor: Cá vàng chấm bi.

“Chỗ này có ma à?” Úc Tinh Hà nhìn bốn phía, nhỏ giọng hỏi.

Sở Phi Niên không gật cũng không lắc, chỉ nói một câu: “Trên thế giới này không có nơi nào sạch sẽ tuyệt đối cả.”

Úc Tinh Hà hiểu ý cô nói “sạch sẽ” là gì, mím môi lặng im.

Chỉ một lúc sau, trên loa bắt đầu nhắc nhở mọi người bộ phim đã bắt đầu soát vé vào, Sở Phi Niên vừa đứng lên thì nghe Úc Tinh Hà ngồi đối diện nói: “Khoảng nửa năm trước rạp chiếu phim này bị ma ám đấy, ồn ào đến mức không có người dám đi xem phim, toàn bộ rạp chiếu phim vắng tanh. Nhưng hơn một tháng trước, hình như chuyện ma quái đã được giải quyết, rạp chiếu phim tiếp tục mở cửa, hơn nữa lượng người đến bỗng chốc được khôi phục, thậm chí còn nhiều hơn so với thời điểm năm mới năm ngoái.”

Anh cầm điện thoại đứng lên, nói với Sở Phi Niên trong khi ngón tay vẫn lướt trên màn hình điện thoại. Có vẻ như vừa rồi anh đang tìm kiếm thông tin về rạp chiếu phim này trên internet.

So với sự lo lắng của anh, Sở Phi Niên lại không để để tâm đến chuyện này, nghe anh nói cũng chỉ gật đầu, ôm túi bỏng ngô đi về phía cửa soát vé: “Tôi biết rồi, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Úc Tinh Hà lên tiếng trả lời, nhấc chân đi theo, sau khi đến cửa soát vé anh vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía bên kia, khi soát vé đến lượt anh, anh liền nhỏ giọng hỏi một câu: “Sao bên đó lại đặt một lư hương vậy?”

“Là đạo cụ dùng để quảng cáo của bộ phim trước đó. Nó đã để đó được một thời gian rồi, chúng tôi dùng để thắp hương khử mùi.” Nhân viên soát vé nói.

“Lư hương này nhìn hơi kỳ lạ, các cậu đổi thứ khác để thắp hương đi, loại chuyện này tốt nhất vẫn nên chú ý một chút.” Một người đàn ông đứng phía sau Úc Tinh Hà khi nghe nhân viên soát vé nói, thì nhắc nhở.

Người đàn ông bụng bia, trên tay đeo chuỗi Phật châu, trên cổ còn đeo một chiếc dây chuyền mặt Phật to bằng ngón tay cái, có thể cho thấy anh ta là một người rất để ý chuyện tâm linh.

Nhân viên công tác nở nụ cười chuyên nghiệp, nói mấy câu qua loa.

Sở Phi Niên đi phía trước Úc Tinh Hà, còn dừng lại đợi anh, cũng nghe được đoạn đối thoại của anh với nhân viên công tác, chờ đến khi anh đi tới, mới hứng thú nhìn anh hỏi: “Anh có lòng hiếu kỳ cao nhỉ.”

Lúc trước khi bọn họ còn ở nhà ông Đường, Úc Tinh Hà cũng thể hiện sự tò mò của mình như vậy với cô. Editor: Cá vàng chấm bi.

“Không phải…” Úc Tinh Hà vô thức phủ định, chần chờ một lúc mới nói thầm: “Trước kia tôi không tò mò nhiều như vậy.”

Chẳng qua bản thân anh đã trải qua nhiều việc bất thường như vậy, nên anh mới chú ý đến mấy sự việc kỳ quái, nếu lúc trước, có ai nói với anh chuyện ma quỷ lộng hành, anh không cười nhạo là đã tốt rồi.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều vào phòng chiếu, nhân viên công tác mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía biển quảng cáo bên kia, khi nhìn thấy lư hương đặt sau biển quảng cáo, vẻ mặt thay đổi.

“Tiểu Đậu, đi lấy một cây hương mới đi, nhanh lên.” Cô ấy quay đầu nhìn phía Tiểu Đậu đi ngang qua, sốt ruột nói. Editor: Cá vàng chấm bi.

Tiểu Đậu cũng nhìn qua lư hương: “Sao hôm nay hương lại cháy nhanh vậy?”

“Không biết, cậu nhanh đi lấy một cây khác đi, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, đi nhanh đi!”

Cây hương trong lư hương đã cháy chỉ còn một chút, sắp tàn đến nơi rồi, Tiểu Đậu nghe lời cô ấy thúc giục thì lập tức xoay người chạy đi, tuy cậu ta người cao chân dài, rất nhanh đã lấy được cây hương mới, nhưng còn chưa kịp châm hương mới thì tia lửa cuối cùng trong lư hương đã tắt.

Tiểu Đậu sững sờ, cô gái lập tức giật lấy cây hương trong tay cậu ta.