[Cái gì mà làm sao bây giờ! Đương nhiên là… Cục cưng, đến đây để dì hôn một cái nào!]
Giản Ô Ô có thể không hôn dì, nhưng cậu có bé có thể hôn ba nhỏ của mình.
“Ba nhỏ ~” Giản Ô Ô nép vào vòng tay Nguyễn Tích, làm nũng.Chu Trì đi theo thì sững sờ ngay tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin được: “Anh có con rồi sao?”
Nguyễn Tích nhìn vẻ mặt bị thương của Chu Trì, nhớ đến những chuyện mà nguyên chủ đã làm lúc trước, trong lòng cậu lập tức mất bình tĩnh.
Mẹ kiếp, tên này đang suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?
Nguyễn Tích ôm Giản Ô Ô lui về sau một bước nhỏ, tạo khoảng cách giữa hai người: “A… Đúng vậy, đây là con của tôi.”
Nói xong cậu vuốt vuốt mái tóc rối bời của nhóc con: “Con trai, gọi chú đi.”
Giản Ô Ô tò mò nhìn Chu Trì, nghe lời gọi: “Chú chú ~”
[A… Tại sao Nguyễn Tích lại có vẻ lảng tránh như vậy?]
[Tôi nhớ lúc trước có một số tài khoản tiếp thị tung tin đồn của Nguyễn Tích và Chu Trì, bây giờ xem ra tin đó không phải sự thật ?]
[Tôi biết tôi biết! Hình như có nhiều ảnh chụp hai người họ ở cùng nhau, một lần là ở tiệc rượu, chậc chậc, toàn thân Chu Trì đều bị ướt.]
[Nếu bây giờ mọi người tìm có thể vẫn thấy nó.]
[Tôi là fan lâu năm của Chu Trì, mong mọi người chú ý đến Chu Trì a ~]
[Vốn chỉ là người qua đường, mọi người nói Nguyễn Tích ké fame Chu Trì nhưng tôi không thấy vậy, nhưng tôi dám cam đoan, vẻ mặt này của Chu Trì tuyệt đối không bình thường!]
[Mọi người xem, đừng nên suy nghĩ quá nhiều ~]
Vẻ mặt Chu Trì phức tạp, sau khi im lặng một lúc, nhìn Giản Ô Ô trong ngực Nguyễn Tích, anh ta hời hợt khen một câu: “Cậu bé rất đáng yêu, trông rất giống anh.”
Nguyễn Tích: ?
Người này đang nói mê nói sảng gì vậy.
[Nếu không có gì nói thì không cần phải nói.]
[Xảy ra chuyện gì vậy, tôi cảm thấy xấu hổ quá…]
[Rất đáng yêu, trông rất giống anh, không phải đang nói cậu ta rất đáng yêu sao!]
[Lầu trên, có thể không chú ý đến CP nhưng xin bạn đừng buông lời ác.]
[Đầu tiên là cảm ơn Nguyễn Tích đã giúp đỡ, tiếp theo, tôi không đồng ý hôn nhân này!]
[Ô, mọi người thật sự tưởng tượng được sao.]
Nguyễn Tích không bỏ qua sự kỳ lạ của Chu Trì, nhưng cậu cũng không muốn quan tâm, bản thân tốn tiền đến đây để du lịch, cậu chỉ muốn bình an trải qua phần đầu, sau đó cầm tiền thưởng rời đi thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi chương trình giải trí kết thúc, cậu còn muốn tìm đường khác để kiếm sống.
Món nợ mà nguyên chủ thiếu nợ được tính toán linh tinh, chỉ là một số tiền nhỏ khoảng bốn trăm nghìn, nếu thật sự không được thì bán nhà đi, trước tiên phải trả hết số nợ.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tích không nhịn được mà lui về sau nửa bước, im lặng cách ra xa.
Chu Trì thấy vậy, hai tay buông thõng bên người siết chặt lại, anh ta không nói lời nào mà bước ra ngoài.
Thấy Chu Trì đi rồi, Nguyễn Tích cũng ôm nhóc con đi ra ngoài, đặt cậu bé lên cái ghế cho trẻ em mà nhóm chương trình đã chu đáo chuẩn bị, sau đó đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra.
Chu Nguyên đang ngồi chờ ở bàn ăn tiến đến gần Giản Ô Ô, Giản Ô Ô thật sự rất nhỏ bé, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to và sáng, làn da trắng nõn, giống như búp bê vải của các bạn gái trong lớp.
“Oa! Em trai rất đáng yêu!” Chu Nguyên năm nay học lớp một trường tiểu học, đang ở độ tuổi hoạt bát hiếu động, lúc này cậu bé như phát hiện ra một món đồ chơi mới, lúc ẩn lúc hiện sát vào người Giản Ô Ô.
Giản Ô Ô cũng nhìn Chu Nguyên, không có chút rụt rè nào, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh chay.”
Chu Nguyên sững sờ, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy nghi ngờ: “Anh chay là ai?”
“Anh chay chính là anh chay!” Giản Ô Ô nói rõ ràng.
[Đây là cuộc trò chuyện khó hiểu.]
[Giản Ô Ô đang nói về anh trai phải không, haha, cách phát âm của nhóc con nhà tôi cũng rất thú vị.]