Chương 28

[Nguyễn Tích, tay cậu ta trắng thật, thon dài, thật… lẳиɠ ɭơ.]

[Xấu hổ… jp muốn trở thành con cá dưới tay cậu ta!]

[Quả nhiên, đàn ông khi làm việc nghiêm túc là đẹp trai nhất! Liếʍ mặt]

[Nhan sắc là đòn chí mạng.]

[Anh ơi, nhìn tôi này! Tôi có thể! ]

[Trời! Tôi có bị mù không? Tôi không thể tin được đây là sự thật!]

[Với phương pháp này, học vài năm cũng không làm được, vừa rồi là ai nói Nguyễn Tích giả vờ!]

[Đây không phải là giả vờ, đây là tài giỏi!]

[Còn người nói rằng anh ta trồng cây chuối và ăn bíp — đâu rồi]

Đừng nói người xem, ngay cả Tiểu Trịnh theo dõi toàn bộ quá trình cũng kinh ngạc vô cùng, rõ ràng cô ta nghe người trong ngành nói, Nguyễn Tích không phải cậu ấm nhưng lại mắc bệnh thiếu gia, bây giờ có lẽ những tin đồn kia không đáng tin.

Nghĩ đến những lời mình vừa nói, má cô ấy hơi nóng lên.

Nguyễn Tích không chú ý đến sự thay đổi của Tiểu Trịnh, khi nghe tiếng chuông cửa vang lên, cậu lập tức đặt con cá sạo đã làm sạch lên mâm, dùng nguyên liệu rượu, gừng, hành lá và gia vị ướp, sau đó rửa sạch tay, sau đó cậu mới đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Chu Trì ở ngoài cửa, Nguyễn Tích hơi sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chu Trì cũng không nói gì, ánh mắt thay lời nói.

Nhân viên hiểu ý, nói thay: “Thầy Nguyễn Tích, thầy Chu Trì không nấu cơm, đến nhờ anh giúp đỡ.”

Chu Trì liếc mắt tán thành.

[A… a… a! Có lẽ mọi người không biết Nguyễn Tích rất ích kỷ, có vẻ Chu Trì sẽ bị từ chối.]

[Nhưng có sao nói vậy, mọi người có nhìn thấy eo của Nguyễn Tích không, thật tuyệt!]

Khi bình luận này nổi lên, ánh mắt mọi người đều nhìn vào vòng eo đang đeo tạp dề của Nguyễn Tích.

Vừa rồi có tủ che chắn, máy quay không quay được, bây giờ bọn họ mới có thể nhìn rõ.

Bóng lưng cao ngất và vòng eo thon nhỏ của thanh niên rất hấp dẫn.

[Vòng eo này thực sự rất tuyệt.]

[Đến mức là tôi con gái nhìn cũng cảm thấy ghen tị!]

Bị vòng eo của Nguyễn là Tích làm gián đoạn, trọng tâm thảo luận của người xem chuyển từ việc Nguyễn Tích chắc chắn sẽ từ chối sang vòng eo xinh đẹp của Nguyễn Tích.

Chu Trì và Chu Nguyên, một lớn một nhỏ nhìn thẳng vào Nguyễn Tích.

[Xảy ra chuyện gì vậy! Đây chính là Chu Trì tính tình nóng nảy trong truyền thuyết sao!]

[À, giống như cún con vậy!]

Nguyễn Tích nhìn hai người một lớn một nhỏ, nói thật, khi nhìn thấy Chu Trì cậu không khỏi ngượng ngùng, dù sao những chuyện mà nguyên chủ làm với Chu Trì thật sự có chút thô lỗ.

Nhưng họ đã đến tận cửa nên cậu cũng không có lý do gì để từ chối.

Nguyễn Tích ho khan, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe.

"Cùng nhau ăn đi, tôi nấu hơi nhiều."

Sau khi được Nguyễn Tích cho phép, thân thể nhỏ nhắn chạy “vèo” một cái vào phòng, miệng còn nói: “Anh trai, sao lại ngượng ngùng như vậy, chúng em sẽ không khách khí đâu?”

Nguyễn Tích tránh sang một bên.

Chu Trì: “Làm phiền rồi."

[Chết cười, hai người này thật sự là anh em sao?]

[Một người bí ẩn khiến người ta phát bực, một kẻ lắm lời, đúng là xứng đôi.]

[Nguyễn Tích: Tôi chỉ khách khí thôi, sao hai người lại tưởng thật vậy?]

[Cho dù như thế nào cũng cảm ơn Nguyễn Tích đã giúp đỡ anh trôi tôi!]

[Ở phương diện này, anh tôi thật sự thiếu kinh nghiệm, cảm ơn Nguyễn Tích ~]

[A! Tôi cũng muốn ăn đồ anh trai nấu! Nhìn thôi là đã thấy ngon rồi!]

[Nầm bò sốt cà chua, đây là món tôi thích nhất! ]

Nhìn thấy Chu Trì và Chu Nguyên ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, Nguyễn Tích cảm thấy có chút buồn cười.



Có thêm hai miệng ăn, Nguyễn Tích suy nghĩ rồi lại đi làm cá sạo, cho cá sạo lên hấp, lúc này Nguyễn Tích mới đánh thức Giản Ô Ô dậy.

Khi ngủ Giản Ô Ô rất hiền lành, lúc dậy cũng không khóc không làm loạn.

Khi Nguyễn Tích đi vào, nhóc con đã tỉnh, đang ngồi trên giường, hai mắt mở to.

[A… A… A… Dễ thương quá!]

[Tại sao trên đời lại có một cục cưng dễ thương như vậy][Tôi là người mới mười tám xuân xanh, vậy mà không cách nào kìm lòng được muốn nuôi con, phải làm sao bây giờ?]