Chương 13

...

Lúc về đến nhà mới nhớ ra mình đã quên nói với nhóc con là buổi chiều sẽ đến đón cậu bé, thôi bỏ đi, đến lúc đó qua đó sớm một chút là được.

Thời gian còn lại, đầu tiên Nguyễn Tích quét dọn phòng ốc lại một lần, sau đó lại đến siêu thị mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn, lúc này mới sửa soạn rồi đến công ty.

Công ty mà nguyên chủ đã ký hợp đồng cũng không lớn, vị trí địa lý lại hẻo lánh, Nguyễn Tích đạp xe đạp công cộng quanh khu viên ba vòng, sau đó mới tìm thấy tòa nhà độc lập mà Thôi Mặc đã nói trên một ngọn đồi sâu trong khu viên.

Hay lắm, với vị trí này thì cho dù paparazzi có tới mà không có ai dẫn đường thì cũng phải đi vòng vòng cả một ngày.

Nguyễn Tích đi vào tòa nhà Giải trí Tinh Hạo, nhưng cậu vừa mới bước vào đại sảnh ở lầu một đã bị bảo vệ ngăn lại.

“Cậu làm gì ở đây?” Bảo vệ nhíu mày quan sát Nguyễn Tích từ trên xuống dưới, giọng điệu không được tốt.

Nguyễn Tích giải thích: “Tôi là nhân viên ở đây.”

“Nhân viên?” Bảo vệ nghiêm nghị nói: “Sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ!”

Bảo vệ không biết Nguyễn Tích cũng là chuyện bình thường, cho dù có là nguyên chủ tới thì cũng vẫn sẽ bị ngăn lại như vậy.

Lúc trước khi nguyên chủ ký hợp đồng với Giải trí Tinh Hạo, nhân vật công chính Tần Đình vì muốn đuổi cậu đi nên trực tiếp ném hợp đồng vào trong tay cậu, cậu hoàn toàn chưa tới công ty bao giờ.

Có phải trong mỗi cuốn tiểu thuyết, bên cạnh mấy tổng tài bá đạo như bị câm luôn có một người bạn hay lảm nhảm nói thay hay không, Nguyễn Tích không biết, nhưng bây giờ ở chỗ này của cậu có.

Giải trí Tinh Hạo là một trong những sản nghiệp của Tống Hạo – bạn tốt của Tần Đình.

Trừ khi có chuyện quan trọng, Nguyễn Tích cũng không muốn có liên quan gì đến bọn họ, cũng may là kỳ hạn hợp đồng mà nguyên chủ ký cũng ngắn, tính toán thì cũng còn chưa đến bốn tháng nữa là hợp đồng đã đến hạn.

Đừng hỏi vì sao Nguyễn Tích nhớ chính xác như vậy, bởi vì trong truyện, vào lúc hợp đồng đến hạn, ngày đầu tiên nguyên chủ biến mất khỏi tầm mắt của công chúng đã bị vai ác bắt lại!

Vì để giữ lại cái mạng nhỏ, Nguyễn Tích dự định thành thật làm việc, nuôi nhóc con trong khoảng thời gian này, chờ đến khi Giản Tễ vừa tỉnh lại cậu sẽ lập tức trốn đi, rời xa thế tục này!

“Tôi là nghệ sĩ Nguyễn Tích của Giải trí Tinh Hạo.”

Nguyễn Tích nói ra thân phận của mình.

Lúc này trùng hợp có một nhóm người đi ngang qua người hai người họ.

Người được vây quanh ở bên trong nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tích thì dừng bước chân lại.

Bảo vệ nhìn thấy người đến thì trực tiếp phớt lờ lời nói của Nguyễn Tích, vẻ mặt trở nên nịnh nọt hẳn lên: “Anh Chu, anh đến rồi.”

Anh Chu?

Người được gọi là anh Chu nhìn qua tuổi tác cũng xấp xỉ với Nguyễn Tích, chiều cao lại cao hơn Nguyễn Tích một chút, được trang điểm và tạo hình một cách tinh xảo, trên tóc còn đính những viên cườm chói sáng màu sắc rực rỡ để quay chụp, chắc là mới bước xuống từ trên sân khấu.

Sân khấu... Chu...

Nguyễn Tích nhận ra người trước mặt mình là ai, Chu Trì, tiểu sinh lưu lượng mới ra mắt.

Hát hay nhảy đều xuất sắc, khuôn mặt lại đẹp trai, cho dù nghe đồn tính tình có hơi nóng nảy một chút nhưng nhờ vào khuôn mặt xuất chúng và thực lực của bản thân, anh ta vẫn cứ gom được vô số fan, thật sự không ngờ đối phương lại ở cùng một công ty với nguyên chủ.

Đôi mắt hẹp dài của anh ta hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Nguyễn Tích một cách kỳ lạ nói không nên lời.

Trong đầu Nguyễn Tích đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, là ở một bữa tiệc rượu, nguyên chủ ăn mặc hở hang nhằm mục đích quyến rũ người trước mặt.

Hình ảnh này vừa nhảy ra, Nguyễn Tích đột nhiên cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Chu Trì tràn ngập nguy hiểm.

Ôi đệch! Đây đúng thật là hiện trường chết chóc ngoài xã hội*!

(*) Một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ một người đã làm một việc gì đó cực kỳ xấu hổ, xấu hổ đến mức không biết sau này họ sẽ sống trong xã hội như thế nào.Ánh mắt này của anh ta không phải là muốn diệt khẩu đó chứ?

Chu Trì chỉ yên lặng nhìn cậu, trong ánh mắt sâu xa là cảm xúc không thể hiểu được.

Người vây quanh bên cạnh anh ta cũng nhìn về phía Nguyễn Tích.