Chương 21

Sau khi định quỹ y đã biết những vinh hoa phú quý sẽ không tồn tại bên mình nữa. Y cũng không để ý những thứ ấy, chỉ cần bình an sống qua ngày là ổn. Nhưng y không ngờ những người này lại có thể vô sỉ đến thế. Nhất là Yến Kỳ Lam, y đặt tay lên ngực tự hỏi mình có từng trêu chọc hắn không, hai người họ là huyết mạch tương liên, hà cớ gì hắn phải làm nhục y đến vậy.

Có lẽ trên đời này vừa có người bỗng dưng đưa lòng tốt tới như Ngu Sanh, cũng có người bỗng dưng đưa ý xấu tới như Yến Kỳ Lam. Bây giờ y chỉ có thể im lặng nhận hết mọi thứ, không còn cách nào khác.

Đối với người đã đọc qua nguyên tác như Ngu Sanh mà nói. Yến Kỳ Lam chỉ là loại độc ác bên ngoài, bên trong rỗng tuếch. Loại người như thế này chỉ cần cứng rắn đối phó là được. Ngu Sanh bước tới trước mặt Yến Vị Lam, bảo vệ tiểu mỹ nhân sau lưng mình. Y học dáng vẻ của Ngu Sách, lộ ra một nụ cười ngả ngớn đầy phong lưu: “Mấy vị tỷ tỷ, ta có một câu hỏi.”

Cô nương mặt tròn cười nói: “Tiểu công tử dáng dấp tuấn tú thế này, hỏi gì tỷ cũng trả lời.”

“Nếu hôm nay không phải lần đầu của Yến Ngũ công tử, các tỷ sẽ trả giá bao nhiêu?”

“Cái này…” Mấy cô nương trố mắt nhìn nhau. Yến Kỳ Lam là thiếu gia phủ Quốc công, lại là khách quen của Phù Vân Phủ, là cơm cha áo mẹ của các nàng. Các nàng được Yến Kỳ Lam bày mưu tính kế cho nên mới dám công khai đùa giỡn thể diện của Yến Vị Lam. Để các nàng “Định giá” Yến Kỳ Lam, các nàng thật sự không dám.

Các cô nương rối rít quay sang nhìn Yến Kỳ Lam cầu xin sự giúp đỡ, người đứng phía sau ngơ người ra rồi cười haha: “Biểu đệ Ngu gia thật biết nói đùa.”

“Ta không nói đùa.” Vẻ mặt của Ngu Sanh rất thành thật: “Ta rất tò mò việc này, xin các tỷ tỷ chỉ điểm cho ta.”

Yến Vị Lam đứng sau lưng cậu, nhìn lỗ tai trắng nõn xinh đẹp của cậu, tâm trạng y có chút phức tạp. Ngu Sanh lại bảo vệ mình, rõ ràng cậu nhỏ hơn y một tuổi, còn lùn hơn y nửa cái đầu.

Tình cảnh trở nên lúng túng, cô nương lộ vai nói: “Lần đầu của Ngu Ngũ công tử nhất định sẽ có nha hoàn trông nom, nào đến phiên chúng ta.”

“Ồ.” Ngu Sanh hiểu ra rồi gật đầu một cái: “Nói vậy, chẳng nhẽ lần đầu của biểu ca là miễn phí?”

Yến Vị Lam cười khẽ một tiếng, sắc mặt Yến Kỳ Lam trầm xuống: “Biểu đệ Ngu gia, ngươi muốn giúp Yến Vị Lam nói chuyện… Ngươi uống lộn thuốc à?”

Yến Kỳ Lam tự thấy quan hệ giữa hắn và Ngu Sanh không hề kém. Dù sao họ cũng từng cùng thấy Yến Vị Lam không vừa mắt, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Bây giờ Yến Vị Lam đã được xác nhận là không phải ca nhi, cậu không cùng hắn cười trên sự đau khổ của người khác, chơi bỏ đá xuống giếng mà lại đứng về phía Yến Vị Lam, thật kỳ lạ.

Ngu Sanh có lý chẳng sợ: “Ngũ ca hiểu lầm rồi, ai đúng thì ta giúp thôi. Cơ mà hai người đều là biểu ca của ta, cái này khiến ta rất khó xử.”

Yến Kỳ Lam cười nhạt: “Khó xử? Ta lại thấy biểu đệ rất quả quyết ấy chứ.”

Ngu Sanh khiêm tốn nói: “Biểu ca quá khen. Biểu ca Vị Lam, ta hơi đói rồi, ta muốn đi tìm đồ ăn. Nếu ngươi không muốn ở đây ngắm cảnh đời thì chi bằng đi cùng ta đi?”

Yến Vị Lam không có lý do gì để từ chối, y gật đầu: “Được.”

Họ đã cùng nhau bắt nạt mọi người! Bây giờ Ngu Sanh lại lâm trận bỏ trốn! Yến Kỳ Lam thẹn quá hóa giận. Nhưng Ngu Sanh là bảo bối của Ngu gia, hắn ngu đến mấy cũng sẽ không làm khó cậu. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Sanh đưa người rời đi.

Đi ra khỏi Phù Vân Phủ, ngửi thấy không khí trong lành, Ngu Sanh hoạt bát hẳn lên. Hình như Yến Vị Lam cũng vậy, vệt đỏ trên mặt y từ từ rút đi, y cong môi cười nói: “Cảm ơn.”