Chương 20

“Biểu đệ Ngu gia?” Yến Kỳ Lam đã ngà ngà say lảo đảo đứng lên, trong tay vẫn cầm bầu rượu: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ngu Sanh giả bộ cười: “Ta tới xem náo nhiệt.”

“Vậy ngươi tới đúng lúc lắm!” Yến Kỳ Lam tươi cười hớn hở đón người đi vào, hắn nói với các cô nương trong phòng: “Các ngươi dừng lại làm gì, tiếp tục tiếp tục đi!”

“Ngũ biểu ca, ngươi đưa Yến Vị Lam tới đây làm gì?” Giọng điệu của Ngu Sanh có vài phần chất vấn: “Y còn nhỏ, không thích hợp tới những nơi thế này.”

“Lão Thất đã định quỹ rồi, sao có thể gọi là nhỏ được?” Yến Kỳ Lam khoác vai Ngu Sanh, hơi thở của hắn toàn mùi rượu: “Theo quy định trong nhà thì sau khi định quỹ hắn sẽ được sắp xếp vài nha hoàn thông phòng. Nhưng người trong phủ bận rộn, ai cũng vây quanh lão Lục, không ai để tới hắn. Ta làm ca ca có lòng tốt nên mới mang hắn tới Phù Vân Phủ khai trai!”

Yến Vị Lam mới mười bốn tuổi, đặt vào thời hiện đại thì mới học năm nhất trung học, đúng là tên cầm thú!

Yến Kỳ Lam và Ngu Sách dù đều là loại phong lưu tài tử nhưng người sau tới thanh lâu để cặp với những thanh quan có chú tài chút sắc, bán nghệ không thân. Người trước thì lại khác, cái gì kí©h thí©ɧ hắn cũng chơi qua hết rồi. Hai người này hoàn toàn không nằm trên cùng một đường thẳng. Có một ca ca “Hết lòng dạy dỗ” như Yến Kỳ Lam, Yến Vị Lam không hóa điên mới là lạ.

Yến Vị Lam trong nguyên tác có tâm địa sắt đá, dù bên người có vô số mỹ nhân vây quanh nhưng y chưa từng thật sự động lòng, cùng họ vui vẻ chẳng qua là vì phát tiết thôi. Ban đầu vì để leo lên Yến Vị Lam không ít lần bán đứng nhan sắc của mình, thậm chí đến cả Hoàng tử y còn ngủ qua. Bây giờ nghĩ lại, sở dĩ một Yến Kỳ Lam biến thành dáng vẻ bạc tình kia âu cũng là ao thuở thiếu niên bị ca ca ruột cưỡng ép đến thanh lâu “Khai trai”, để lại bóng ma khó lòng xóa hết.

“Cảm ơn ý tốt của Ngũ ca, nhưng ta đã nói nhiều lần rồi, ta không cần.” Giọng điệu của Yến Vị Lam rất bình tĩnh, song lại ẩn ẩn mấy phần tức giận.

“Đã là nam nhân thì đều cần tới cái này! Lão Thất, ngươi đừng khách khí với ta!”

Yến Vị Lam siết chặt tay, không lùi bước: “Ngũ ca cần không có nghĩa là người khác cũng cần.”

Yến Kỳ Lam bật cười: “Vị Lam, ta thấy ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, một cô nương ăn mặc mát mẻ ôm cánh tay Yến Kỳ Lam, thản nhiên cười nói: “Ngũ công tử đừng nóng giận mà, ta thấy Thất công tử hẫng còn trẻ. Hẳn là lần đầu đến đây nên vẫn còn lo sợ. Thất công tử, ngài cứ yên tâm, các cô nương ở đây đều là những người phong tình lão luyện, nhất định có thể khiến ngài nhận ra cái vui sướиɠ của chuyện nam nữ.”

NG: KHông cần, chúng ta cầm tay là đủ rồi, cảm ơn.

Yến Kỳ Lam vuốt ve bả vai lộ ra của cô nương, hắn cười tà ác: “Gia nhớ Phù Vân Phủ có quy định, khách lần đầu tiên tới các cô nương không những không thu tiền mà còn trả lại tiền — có chuyện này thật chăng?’

Các cô nương phát ra những tràng cười như tiếng chuông bạc, dùng nắm đấm nhỏ đấm nhẹ lên l*иg ngực hắn: “Yến Ngũ công tử thật sự là không cho bọn ta nửa điểm tiện nghi mà, thật sự có quy định này.” Các nàng nhìn Yến Vị Lam từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thích: “Thất công tử là tuyệt sắc hiếm có ở đời, ta đồng ý ra năm lượng bạc, xin Thất công tử rủ lòng thương xót đêm nay.”

“Một đêm của Thất công tử làm sao có thể chỉ đáng giá năm lượng bạc? Tỷ cứ nói đùa.” Một cô nương khác có gương mặt tròn nói: “Ta ra tám lượng!”

Sau một tràng cười, có cô nương khác nói: “Mười hai!”

“Mười lăm!”

Yến Kỳ Lam liếc mắt cười: “Có ai nữa không? Ai ra giá cao hơn?”



Yến Vị Lam trợn tròn mắt, vẻ mặt vừa khϊếp sợ vừa tức giận.