Chương 15

Ngu Sanh cười nhạo một tiếng, mắt lộ ra vẻ khinh thường, y nói: “Người đời lấy việc cưới được ca nhi làm vinh quang, nhưng ta lại cảm thấy ca nhi còn cứng ngắc vô vị hơn cả mấy nữ tử khuê tú. Loại ấy làm sao có thể so được với những cô nương được dạy dỗ tốt ở Giáo Phường Ti?”

Ngu Sanh mặt đầy hắc tuyến: Tư tưởng này của đại ca rất nguy hiểm.

“Nếu Giáo Phường Ti thật sự thú vị như vậy thì lần sau đại ca cũng dẫn ta tới đó mở mang kiến thức nhé.”

Ngu Sách giơ quạt xếp lên, giả vờ muốn đánh người: “Ngươi còn chưa định quỹ mà đã dám tới những nơi đó, cẩn thận phụ thân biết sẽ chặt đứt chân ngươi đấy!”

Ngu Sanh ôm đầu tránh né theo bản năng, cậu hô: “Đại ca, tỉnh táo!”

Hai anh ầm ĩ một trận, ai cũng không chú ý tới Ngu Địch nấp sau cột cây. Ngu Địch nhìn Ngu Sách và Ngu Sanh, nó nở nụ cười lạnh.

Bị Ngu Sách “dạy dỗ” một lúc, Ngu Sanh uể oải trở về viện tử của mình. Nơi cậu ở gọi là Thu Đại Lâu, phẩm cấp vô cùng tốt, đông ấm hạ mát, trên nền nhà trải thảm nhung là cống phẩm của Tây Vực, đạp là thấy mềm mại. Những đồ trang trí khác đều tinh tế, tão nhã. Không hổ là nơi ở của nhi tử được cưng chiều nhất Hầu phủ.

Ngu Sanh có thể dùng ba từ để khái quát bản thân: trạch, ăn hàng và thông minh. Dù xuyên sách cũng không thể thay đổi ba thuộc tính này của cậu. Trở về địa bàn của mình, Ngu Sanh cởi giày nằm xuống nhuyễn tháp, bên cạnh bày một đĩa trái cây rửa sạch. Tỳ nữ xinh đẹp đứng cạnh phe phẩy quạt cho cậu. Không có những thiết bị điện tử, cậu chỉ có thể đọc sách tiêu khiển, thứ cậu đọc chính là quyển《Một trăm việc cần làm? Sách dành cho ca nhi》Ngu Sách đưa.

Một trăm việc ca nhi cần làm là: Một là sinh con, sau khi ca nhi lập gia đình phải lấy nhiệm vụ sinh con cho phu quân làm đầu; hai là hiếu thảo với cha mẹ, dĩ nhiên đối tượng hiếu thảo là phụ mẫu phu quân; ba là tránh đố kỵ, phải khoan dung độ lượng với thϊếp thất của phu quân, coi nam thứ nữ thứ như đồng nghiệp…

Ngu Sanh nhìn mấy cái ở đầu, chân mày nhíu chặt lại. Nội dung này so với “Thất xuất” của nữ tử xưa không khác gì nhau, thậm chí còn quá quắt hơn thế, thực sự xem ca nhi như công cụ sinh sản mà đối đãi. Cậu cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng mình, lật tới nội dung phía sau, nội dung trên sách là: “Nhiệt triều là thời điểm tốt nhất để thụ thai của ca nhi, áp dụng những tư thế sau, chủ động tiếp đón phu quân.”

Ngu Sanh: ???

Cậu đã nhìn thấy gì vậy! Nội dung phía sau của quyển sách này là xuân cung đồ, trông rất thật.

Ngu Sanh vội khép sách lại, mặt cậu đỏ bừng, toàn thân khó chịu. Cậu vội vàng ăn một quả đào để an ủi mình.

Tối hôm đó, Ngu Sanh ngủ không ngon lắm, cậu gặp rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, có một giấc mơ cậu vẫn nhớ rõ sau khi tỉnh giấc. Cậu mơ thấy mình tay này ôm một đứa con nít còn hôi sữa, tay kia dắt một đứa khác ngậm núʍ ѵú, bụng đang mang thai, mà Yến Vị Lam lại ở bên dịu dàng cười với cậu.

Ngu Sanh tức khóc phát: “Ta không muốn sinh, không cần nữa đâu!”

Yến Vị Lam sờ đầu cậu, dịu dàng nói: “Ngoan, chúng ta đã bàn là phải sinh bảy đứa rồi mà, còn bốn đứa nữa.”



Nghĩ tới nội dung trong mơ, Ngu Sanh có cảm giác ngực mình bị một cái búa đập vào, cậu muốn ói ra mấy búng máu.

Tới tận lúc thỉnh an Khương Họa Mai, NG vẫn chưa bớt xấu hổ, Khương Họa Mai thấy cậu như vậy thì không yên lòng dò hỏi: “Hôm nay Sanh nhi làm sao thế, con có tâm sự à?’

Ngu Sanh mặt không biểu cảm: “Không có gì, con chỉ không muốn sống thôi.”