Chương 12

Gì thế này! Yến Vị Lam sẽ không nghĩ cậu đang đùa y đâu nhỉ! Chẳng lẽ đại nhân vật phản diện lại muốn kéo cậu vào danh sách đen chỉ vì một khối đậu xanh? Ngu Sanh khóc không ra nước mắt: “Xin lỗi biểu ca Vị Lam, ta thật sự không biết khối điểm tâm này sẽ dễ dàng bị vỡ như thế…”

Yến Vị Lam nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngu Sanh, chẳng rõ vì sao y lại thấy có hơi buồn cười. Y nhìn cái đống trên tay Ngu Sanh, y nhặt một miếng nhỏ từ trong đống đó ra rồi bỏ vào miệng, khẽ mỉm cười: “Ăn ngon.”

“...” Trời đất — Đây là nhân vật phản diện thần tiên gì thế! Yến Vị Lam ta yêu ngươi suốt đời!

Không lâu sau thị nữ bên cạnh Khương Họa Mai đã tới tìm Ngu Sanh, Ngu Sanh tuy không nỡ nhưng vẫn phải tạm biệt Yến Vị Lam: “Ta về trước đây, ngày khác tới thăm ngươi.”

Yến Vị Lam gật đầu một cái, cười nói: “Được.”

Sau khi tiệc tàn, Khương Họa Mai đưa Ngu Sanh ngồi xe ngựa trở về nhà, sau nửa canh giờ cuối cùng Ngu Sanh cũng về tới Ngu phủ trong sách.

Hôm nay khéo sao mà lão gia Ngu Mạnh Thanh đã quay về từ sở quan. Khương Họa Mai nói với Ngu Sanh: “Sanh nhi, ngươi đi thay quần áo đi, mẫu thân dẫn ngươi tới chỗ phụ thân, ta có vài lời cần nói với ông ấy.” Nhà tỷ ruột có một ca nhi, đại hỷ như vậy bà muốn tự mình nói cho lão gia.

Ngu Sanh còn định đi gặp nhân vật chính trong sách một lúc nhưng bị bà nói vậy, cậu không thể làm gì khác ngoài từ bỏ ý định này, ngoan ngoãn trở về viện tử của mình thay y phục.

Bình Dương Hầu Ngu Mạnh Thanh là một viên quan tam phẩm, tài năng thường thường, chức vụ của ông chỉ cần ngồi chơi xơi nước dưỡng sinh. Ông không có chí lớn, chỉ muốn trông coi nhà cửa, bình yên sống qua ngày, mãi sau này ông mới trở thành tồn tại thúc đẩy cốt truyện.

Khương Họa Mai dẫn Ngu Sanh tới thư phòng, người gác cửa cúi đầu chào hai người. Khương Họa Mai hỏi: “Lão gia đang ở trong à?”

“Phu nhân đã về, lão gia ở đây, Tứ thiếu gia cũng ở đây.”

Khương Họa Mai nhướng mày, như thể bà vừa nghe thấy thứ gì rất đáng ghét vậy: “Lão gia mới trở về không bao lâu mà hắn đã tới đây. Quả nhiên là cùng một dạng đức hạnh với nương thân hắn.”

Tứ thiếu gia Ngu phủ tên Ngu Địch, năm nay chỉ mới mười tuổi, do Đậu di nương sinh ra. Tất cả trạch đấu đều liên quan tới tiểu thuyết, chính thê và di nương nhất định sẽ đối đầu với nhau,《Ca nhi hầu phủ 》cũng không ngoại lệ.

Đậu di nương vốn là một ca cơ có dáng vẻ quyến rũ, rất biết ra vẻ với nam nhân. Mấy năm gần đây bà ta nhận được sủng ái của Ngu Mạnh Thanh. Người này vì tư lợi mà một lòng muốn nhi tử của mình thăng chức, không ít lần hạ thủ với những người khác trong phủ. Cuối cùng những việc ác bà ta làm bị nhân vật chính tố giác, Ngu Mạnh Thanh giận dữ bắt giam bà ta lại, không cho ai đưa cơm tới, bà ta chết đói.

Ngu Địch có tính tình hệt như Khương Họa Mai nói, nó và nương thân hắn đều cùng cái dạng Nguyên trang đạo mạo bên ngoài, gian dối lừa lọc bên trong. Lúc đọc truyện Ngu Sanh rất ghét nó.

Trong thư phòng, Ngu Mạnh Thanh đang nhìn một bức thư, thấy Khương Họa Mai và Ngu Sanh vào, ông nói: “Phu Nhân, Sanh nhi, hai người tới xem thơ Ngu Địch làm hôm nay đi. Quả là điêu luyện sắc sảo, hồn nhiên ngây thơ, không hổ là con trai ta.”

Ngu Địch khiêm tốn nói: “Phụ thân quá khen.”

Ngu Sanh tò mò bước tới nhìn một cái, không nhìn ra nguyên nhân. Khương Họa Mai lộ rõ vẻ mặt khinh thường: “Dù có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không thể so sánh với Ngu Sách được.”

Ngu Sách là trưởng tử của Ngu phủ, là đại ca thân sinh của Ngu Sanh. Y đỗ Thám hoa của trường trung học hai năm trước, phong lưu hào sảng, văn chương lưu loát, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Khương Họa Mai. Đã có một nhi tử xuất chúng như vậy, dĩ nhiên bà sẽ hy vọng đứa nhỏ hơn là một ca nhi, thêm một nữ nhi nữa, đời này của bà cũng coi như là viên mãn.