Chương 11

Hứa Lan Chu vô cùng hưng phấn, vội vàng đồng ý.

Thợ mộc Điền sở hữu một cửa hàng mộc trong huyện, có một nhi tử và hai đồ đệ đi theo làm việc. Hắn là biểu đệ của thê tử Lý thị của Hứa Đại Thạch, vào lúc nông nhàn, Hứa Đại Thạch thường xuyên đi đến cửa hàng mộc hỗ trợ kiếm chút bạc. Hứa Lan Chu cũng nghĩ muốn vào lúc nông nhàn đến làm việc, vừa có thể học tay nghề, lại vừa có thể kiếm chút đồ gia dụng cho gia đình. Hứa Đại Thạch cố hết sức nói giúp, thợ mộc Điền liền đồng ý, lần đi đốn củi này liền đến gọi Hứa Lan Chu đi theo.

Tiễn Hứa Đại Thạch xong, Hứa Lan Chu quay người đóng cửa lại, mừng rỡ tươi cười miệng ngoác đến cả mang tai.

Nhìn đại hài tử mảnh khảnh như mầm đậu, trái tim Hứa Lan Nhân run lên. Hắn mới nhỏ như vậy, nếu ở hiện đại thì cũng chỉ mới lên sơ trung, lại không chỉ phải bỏ học đi xuống ruộng làm việc, mà bây giờ còn vì kế sinh nhai mà muốn đi đốn củi, đốn củi là một việc nặng nhọc tốn sức, vừa mệt lại vừa nguy hiểm.

Đối với khuyết điểm thích mắng người của hắn, Hứa Lan Nhân cũng không có chán ghét đến vậy.

Hứa Lan Chu đυ.ng phải Hứa Lan Nhân trong sân, ánh mắt nàng tràn ngập sự đau lòng. Hắn cảm thấy thật giả tạo, trong lòng càng thêm chán ghét. Lạnh mặt nói, "Sáng sớm mai ta sẽ lên núi, sau trưa mai mới trở về. Trước khi ta trở về ngươi đừng lên núi hái thuốc, ở nhà chiếu cố nương với tiểu đệ cho tốt. Tiểu đệ không thể ngủ một mình, thân thể của nương lại không tốt, ngày mai ngươi đến ngủ cùng hắn. Hừ, nếu ngươi lại dám cầm đồ trong nhà đi, ăn cây táo rào cây sung, thì xem khi trở về ta sẽ trừng trị ngươi như thế nào."

Hùng hài tử! Hứa Lan Nhân tức giận trợn tròn mắt.

Hứa Lan Chu trở về phòng của mình, ôm Hứa Lan Đình vào phòng của Tần thị, nhỏ giọng nói với bọn họ về chuyện đốn củi, khi hắn không ở nhà sẽ để cho Hứa Lan Đình ngủ cùng Hứa Lan Nhân….

Tần thị có chút không nỡ, "Đốn củi là việc tốn sức của các thanh niên thân thể cường tráng làm, con còn nhỏ như vậy…."

Hứa Lan Chu cười nói, "Nương, con đã là nam nhân rồi, con có thể chống đỡ cho cái nhà này."

Hứa Lan Đình ngược lại cực kỳ hưng phấn, cao hứng thay cho đại ca. Chuyện này biểu lộ điều gì, không chỉ cho thấy đại ca có thể đi kiếm tiền, còn cho thấy đại ca rất tài giỏi, nên thợ mộc Điền mới đồng ý để hắn đi cùng.

"Đại ca yên tâm, đệ sẽ chăm sóc nương và trông nhà cẩn thận." Hứa Lan Đình ưỡn ngực nhỏ lên nói, lại đắc ý mà vuốt mông ngựa, "Đại ca thật tài giỏi, có thể được thợ mộc Điền thưởng thức…."

Hứa Lan Chu luôn ở trong trạng thái lâng lâng, nghe thấy đệ đệ khen ngợi, trong lòng càng thêm dâng trào cảm xúc.

Âm thanh của bọn hắn đã vang cả ra ngoài cửa, Hứa Lan Nhân bĩu môi, tiểu tử này còn biết "thưởng thức" là gì cơ đấy. Nàng một mình đi đến tây phòng, nằm trên giường lo lắng không biết nên trải qua quãng thời gian này như thế nào.

Bốn miệng ăn, chỉ có hai người lao động, một hài tử gầy yếu không thể ra gió, một người bệnh triền miên hơn nửa thời gian đều nằm trên giường.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hai mẫu đất dư lại trong nhà kia đang trồng bắp ngô, tháng sau là có thể thu hoạch. Hai mẫu đất này đều là do Hứa Lan Chu chăm sóc, khi cây còn nhỏ không chăm sóc đúng cách, khả năng sản lượng thu hoạch được không quá tốt. Ngô cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, lại phải nộp thuế, còn cần mua chút đồ sinh hoạt trong gia đình, dư lại cũng không được bao nhiêu, sợ lại không đủ ăn đến vụ thu hoạch lúa mì vào mùa xuân năm sau.

Sáu mẫu đất kia bán được với giá bốn mươi tám lượng bạc, nguyên chủ cho Cổ Vọng Thần bốn mươi lăm lượng bạc, còn tự nhận là nhanh nhẹn mà lưu lại ba lượng bạch cho nhà mình. Về sau bị Hứa Lan Chu giận dữ cướp đi giao cho Tần thị, mấy tháng qua cũng đã tiêu không ít, chủ yếu là vì mua thuốc cho Tần thị và Hứa Lan Đình.

Hậu viện có nửa mẫu rau, rau trồng được để lại một nửa cho nhà mình ăn, nửa còn lại đem đi bán cũng không được bao nhiêu tiền. Về sau lại không thể bán rau đi, cần lưu lại một chút cho mùa đông, còn cần mang rau đi phơi khô, ướp dưa chua với dưa muối, cho nên nguyên chủ cũng bắt đầu đi đào rau dại.