Chương 12

Bởi vì Tần thị luôn cần uống thuốc, nguyên chủ đã học được cách nhận biết không ít thảo dược, thường xuyên lên núi đào chút thảo dược bán lấy tiền mua ít đồ trong nhà. Nguyên chủ dường như có được thiên phú với việc phân biệt thảo dược, mũi cũng rất thính, mặc kệ là thuốc gì, chỉ cần nhìn qua hoặc là nghe người ta nói qua, lại ngửi mùi một chút, nàng liền có thể nhớ kỹ, tìm thuốc vừa chuẩn lại vừa nhanh. Núi Mạch Yến có thảm thực vật phong phú, chỉ cần không phải mùa đông, nàng mỗi tháng đào thuốc đều có thể kiếm được hơn ba trăm văn tiền, chỉ là hơn nửa đều mang đi cho Cổ gia.

Mùa đông ruộng đất không thể trồng trọt, lại không thể lên núi hái thảo dược, cho dù là Hứa Lan Chu có lọt vào mắt xanh của thợ mộc Điền được đi làm việc, thì chất lượng cuộc sống cũng không thể tốt hơn.

Hôm nào nàng phải đi đến huyện thành xem có biện pháp kiếm tiền nào khác hay không, cố kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho Tần thị và tiểu chính thái, đem đất mà nguyên chủ bán đi một lần nữa mua trở về, tốt nhất là lại đưa được Hứa Lan Chu đến trường….

Hứa Lan Nhân nghĩ xong những chuyện trước mắt cần làm, liền nhớ đến kiếp trước. Kiếp trước khi nàng học sơ trung liền vô tình phát hiện ra mình có thuật đọc tâm, nói theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là một loại bệnh về tinh thần.

Trải qua nhiều năm luyện tập, nàng đã biết thuật đọc tâm không chỉ cứ muốn là có thể đọc, mà còn cần có chất dẫn. Hoặc trực tiếp động chạm vào cơ thể người nàng muốn đọc tâm, hoặc là thông qua vật gỗ, sắt thép, nước những thứ này đều là chất dẫn. Chạm mắt trực tiếp cũng có thể "đọc tâm", nhưng tổn thương với cơ thể là rất lớn. Khi học lớp mười một nàng có thử qua một lần, sau đó nàng liền ngất đi, nằm trong bệnh viện hơn hai tháng, suýt chút nữa chết đi, từ đó về sau nàng không dám dùng lại nữa. Hơn nữa, việc sử dụng thuật đọc tâm cũng rất tốn sức, mỗi ngày chỉ có thể dùng nhiều nhất là hai lần, nhiều hơn liền không thể nghe được gì nữa.

Kiếp trước sau khi cha mẹ biết nàng có khả năng này, đầu tiên là vô cùng cao hứng, sau đó lại khổ sở. Theo suy nghĩ của bọn họ, khác người là không tốt, không biết đấy là phúc hay là họa. Dặn dò nàng ngàn lần không thể nói bí mật này ra, cũng nhắc nàng không nên đi "nghe trộm" tâm tư của người khác, đặc biệt là bạn bè và người yêu sau này.

Khi chọn ngành vào đại học, nàng yêu thích mỹ thuật, hơn nữa còn kiên quyết muốn học, cha nàng sau khi suy nghĩ kỹ càng, liền để nàng báo danh vào ngành tâm lý học. Con người đều có hai mặt, trong lòng đều có bí mật không muốn nói với người khác, nhất là những mặt âm u tăm tối, cha nàng sợ nàng biết quá nhiều, sẽ để tâm vào những chuyện vụn vặt, sẽ bất lợi với sinh hoạt thường ngày. Nên liền để cho nàng học ngành tâm lý học, để cho nàng có thể thường xuyên điều tiết lại tâm lý của mình, dùng ánh mắt của người bình thường để nhìn nhận xung quanh, dùng suy nghĩ bình thường để nghĩ, giao tiếp bình thường, sinh hoạt bình thường…

Nàng đã không có nghe lời cha mẹ nói, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà lúc nào cũng thích đi nghe trộm tiếng lòng của người khác. Cũng là bởi vì đã biết trong lòng người khác nghĩ gì nên bạn tốt của nàng cực ít, cũng không thể đem mình gả đi, và cuối cùng đã lấy đi mạng sống của nàng.

Tò mò hại chết mèo, nàng nên sớm nghe lời cha mẹ nói.

Sống lại một lần cô liền tiếp thu giáo huấn a, trong quan hệ qua lại với người bình thường, có thể không nghe thì liền tận lực không nghe…. Trong cái nhà này mặc dù mọi người đều có hận ý với nàng, nhưng cũng không thể trách bọn họ, là do nguyên chủ đã làm sai quá nhiều chuyện. Vì để mình có một cuộc sống tốt hơn, nàng sẽ rời xa nữ chính với nam phụ, cố gắng cải thiện mối quan hệ với người nhà, điệu thấp kiếm tiền......

Hứa Lan Nhân là bị tiếng bước chân đánh thức. Nàng mở mắt ra, thấy trời còn chưa sáng, bản thân đang nằm trên giường đất, ánh sao sáng chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ, cạnh giường đất có một chiếc tủ nhỏ, dưới cửa sổ có cái bàn….. Nàng sửng sốt một chút, mới phản ứng được mình đã xuyên sách, xuyên thành vị hôn thê đoản mệnh của nam phụ số một si tình, vẫn như cũ có được dị năng đọc tâm.