Chương 8

Giang Nhiễm nhanh chóng mặc áo khoác của Tư Tự vào, sau đó thăm dò nhìn về phía người vừa nói chuyện.

Người đàn ông vẫn đang duy trì động tác mở cửa, mắt trừng to mồm thành hình chữ o, miệng anh ta giật giật, khó tin mà lẩm bẩm nói: "Tư Tự, cậu được đó, không một tiếng động mà tán được một em gái xinh đẹp thế này…"

Nghe thấy lời nói trắng trợn của bạn tốt, Tư Tự nhíu mày, lạnh giọng nói: "Đi ra ngoài."

"A?" Người đàn ông khôi phục tinh thần, đồng thời nói lời xin lỗi, rồi rất nhanh lui ra khỏi phòng, "Tôi đi đây, các người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi, coi như tôi chưa từng đến đây ha ha ha."

Vừa mới bắt đầu nói chuyện với nhau đã bị quấy rầy, Tư Tự cầm lấy thuốc lá trên bàn: "Cô thay quần áo đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Giang Nhiễm: "Ừm."

….

Ở ngoài cửa, quả nhiên là Cố Vân Thanh không có rời đi. Thấy Tư Tự đi ra, anh ta lập tức đi đến, mỉm cười dò hỏi: "Chính là em gái đó sao?"

Tư Tự ngậm lấy điếu thuốc, mơ hồ không rõ, hỏi lại, "Gì cơ?"

"Kia là em gái mà cậu đã xen vào việc của người khác mà cứu lên?" Cô Vân Thanh chậc chậc hai tiếng, "Đây là lần đầu cậu quản đến chuyện sống chết của người khác đó, Tư Tự, cậu vừa ý em gái kia sao?"

Tư Tự nhíu mày: "Vừa ý?"

"Ai da, tôi nói với cậu này, trưởng thành rồi, cũng nên thoáng ra một chút mà cân nhắc đến việc nuôi phụ nữ bên người đi." Cố Vân Thanh nói, "Tôi thấy tiểu cô nương kia tuổi không lớn lắm, lớn lên cũng không tệ, nếu cậu đã thích thì cứ nuôi thử trước đi xem sao."

"...." Tư Tự không có từ chối đề nghị của Cố Vân Thanh, nhưng cũng không có đồng ý.

"Ai da, tôi đã nói với cậu rồi, phụ nữ chính là loài động vật đáng yêu nhất trên thế giới này, đặc biệt là những lúc làm nũng, đảm bảo là thú vị hơn công việc trong phòng thí nghiệm…."

"Thật không?" Tư Tự nhướn mày, "...Hừm, cũng không phải là không thể được."

"Cậu thật sự vừa ý em gái kia? Tôi nhớ không lầm thì cô ấy là thành viên trong đội ngũ của Lạc Nhị, cậu chờ một chút, tôi đi thăm dò giúp cậu."

Cố Vân Thanh nói xong, liền vỗ vai anh rồi rời đi.

Sau khi hút hết một điếu thuốc, Tư Tự trở lại phòng, Giang Nhiễm đã thay xong quần áo, đang ôm áo khoác của anh đứng cạnh giường, không biết đang suy nghĩ gì.

"Thay xong rồi?"

"Ừm." Thay xong quần áo, tiểu cô nương thỏa mãn mỉm cười, trả lại áo khoác cho anh, "Tư Tự, thực sự rất cảm ơn anh."

"Ừm, tôi đã biết."

Không phải "Không cần khách khí." Mà là "Tôi đã biết."

Lần đầu tiên nghe thấy có người đáp lại lời cảm ơn của người khác như vậy, Giang Nhiễm cảm thấy rất thú vị: "A, đúng rồi, tôi tên là Giang Nhiễm."

"Tôi là Tư Tự." Dù trước đó thiếu nữ đã gọi tên hắn để xác nhận, nhưng hắn vẫn nghiêm túc tự giới thiệu, "Là ân nhân cứu mạng của cô."

Giang Nhiễm ngước đầu lên nhìn anh, không biết tại sao anh lại chuyên môn đi nhấn mạnh lời nói như vậy.

"Cho nên, từ nay về sau, cái mạng này của cô…." Người đàn ông hơi ngừng lại, nghiêm túc nói, "Thuộc về tôi."

Lời này nghe như là lời thề non hẹn biển của một đôi tình nhân, nhưng mà Giang Nhiễm biết rõ, lời này của anh không mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng muốn chiếm hữu, Tư Tự chính là một tên biếи ŧɦái có ham muốn chiếm hữu cực cao. Trong lòng Giang Nhiễm, anh chính là một người như vậy.

Đương nhiên, lời này Tư Tự cũng đã từng nói qua với Giang Nhiễm Nhiễm….

"Ừm." Đối với việc này, Giang Nhiễm không có chút dị nghị nào mà gật đầu đồng ý, rất tự giác tiếp nhận sự phân bố của người đàn ông, "Đây là đương nhiên, vốn cũng là anh đã cứu tôi, sau này mạng của tôi đương nhiên là thuộc về anh."

Nếu như không có Tư Tự, cô khẳng định đã chết dưới dòng sông lạnh như băng kia rồi.

Nghĩ tới đây, Giang Nhiễm nhịn không được mà lần nữa vụиɠ ŧяộʍ dò xét Tư Tự.

Nói cho cùng, cô không có ấn tượng tốt với vị boss phản diện này, là vì tác giả đã quá cường điệu trong mắt Lạc Nhị, Tư Tự là một kẻ vui buồn thất thường, gϊếŧ người không ghê tay…. Nhưng hôm nay, sau khi chân chính tiếp xúc qua, cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi liệu có phải là mắt của Lạc Nhị không được tốt hay không.

Người này thoạt nhìn rất ôn hòa nha.

Câu trả lời của thiếu nữ khiến cho hắn rất hài lòng, Tư Tự mỉm cười, đôi mắt màu nâu nhạt phản chiếu hình bóng của cô: "Nếu cô vi phạm lời nói hôm nay, tôi sẽ gϊếŧ cô đó."

Giang Nhiễm: "...."