Chương 9

Nếu vi phạm lời nói hôm nay, tôi sẽ gϊếŧ cô….

Giang Nhiễm không chút nghi ngờ về thật hay giả trong câu nói này, cả người trở nên cứng ngắc mà gật đầu: Cô sai rồi, vị boss phản diện này thật là đáng sợ….

Đối với phản ứng này của thiếu nữ, Tư Tự tỏ vẻ hắn rất hài lòng. Sau khi nhìn về phía cô dò xét, hắn một lần nữa mặc áo vào, quay người muốn rời đi: "Cơm tối có rồi, đi xuống đi."

Giang Nhiễm không nhúc nhích.

Cũng không phải là cô không đói, mà là, bây giờ xuống lầu, nhìn thấy Lạc Nhị với Tạ Thừa Chi… Thật xấu con mẹ nó hổ. Hơn nữa, cô nhất định sẽ bị tiểu tùy tùng của Lạc Nhị dốc sức, liều mạng làm khó dễ.

So với việc phải nhìn sắc mặt của người khác, thì cô thà chịu đói còn hơn.

"Hửm? Làm sao vậy?" Thấy cô không nhúc nhích, Tư Tự khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.

"Tôi…" Giang Nhiễm chần chừ, "Tôi không muốn ăn nữa…"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ rõ ràng là thiếu dinh dưỡng, Tư Tự nhướn mày: "Tại sao?"

"Tôi không muốn…" Vì không muốn nói dối, Giang Nhiễm liền ăn ngay nói thật, "Tôi không muốn rước thêm phiền toái đến cho anh… Tôi đã vừa nói qua, tôi với Lạc Nhị, chính là đội trưởng trước kia của tôi, có quan hệ không tốt. Chúng tôi vừa mới cãi nhau, tôi còn tát cho Lạc Nhị một cái, nếu như bây giờ xuống dưới…"

"Không có." Cắt ngang lời nói của thiếu nữ, người đàn ông trực tiếp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô kéo đi ra ngoài.

"Hả?" Không có? Không có cái gì? Giang Nhiễm bị động theo sát ở phía sau, muốn thoát khỏi sự lôi kéo, "Tư Tự, tôi thật sự…."

"Tôi nói, không có." Người đàn ông lặp lại một lần nữa, ngữ khí lạnh lùng.

Giang Nhiễm càng thêm hoảng sợ, lập tức theo phản xạ mà câm miệng lại.

"Không có mang đến cho tôi thêm phiền toái." Cảm nhận được cô đột nhiên run rẩy, Tư Tự hiếm khi nhẫn nại mà giải thích, "Trên thế giới này, chỉ có chuyện tôi muốn làm với không muốn làm, cho nên, không tồn tại cái gọi là gây thêm phiền phức trong miệng cô."

Nói cách khác, nếu như hắn cảm thấy phiền toái, thì căn bản sẽ không mang cô xuống dưới lầu.

Ngón tay thon dài nhưng có lực của người đàn ông siết chặt lấy cổ tay cô, Giang Nhiễm không thoát ra được, chỉ có thể an phận theo hắn đi xuống lầu.

"Hơn nữa, bất kể là tình huống như thế nào, thì cũng không thể không ăn gì." Tư Tự tiếp tục nói, "Từ chối đồ ăn chính là một việc làm vô cùng ngu xuẩn."

Giang Nhiễm: "...Ừm." Lão đại à, người nói rất đúng, là tôi đã nông cạn rồi.

Tiểu cô nương ngoan ngoãn đáp ứng, trở thành cái đuôi ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

Không biết tại sao, bỗng nhiên tâm tình của Tư Tự trở nên rất tốt.

Anh cứng rắn mà dắt theo thiếu nữ xuất hiện ở phòng khách, mấy cô gái đang vui cười ồn ào sau khi thấy Giang Nhiễm đều lộ ra vẻ mặt quỷ dị.

Ừm, đội của Cố Vân Thanh có chút đặc biệt, trong đội không có con gái, cho nên mấy người phụ nữ này đều là của các đội ngũ khác.

Theo bản năng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, Tư Tự đơn giản quét mắt mấy người phụ nữ kia một cái, liền biết được đại khái dị năng và cấp bậc của họ, sau đó liền nắm tay Giang Nhiễm đi qua bọn họ.

"Đợi đã, Giang Nhiễm." Không nghĩ tới Giang Nhiễm sẽ xuất hiện ở đây, Chu Tiên liền đưa tay ra ngăn Giang Nhiễm lại, "Tôi có điều muốn hỏi cô."

Cô ta ngăn ở giữa cô và Tự Tự, Giang Nhiễm chỉ có thể dừng bước lại.

Tự Tự quay đầu lại, nhíu mày, vẫn không có buông tay thiếu nữ ra.

Giang Nhiễm vốn muốn nghe xem Chu Tiên định nói cái gì, ai ngờ bàn tay nắm lấy cổ tay cô bỗng nhiên dùng sức, Giang Nhiễm không khống chế được mà lảo đảo hai bước, ngã vào trong ngực của người đàn ông.

"Cô muốn nói cái gì?" Một tay ôm lấy bả vai của Giang Nhiêm, Tự Tự hỏi thay cô, "Nói đi."

Chu Tiên: "...." Cô ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, có chút mờ mịt.

Đây là tình huống gì? Giang Nhiễm Nhiễm quen với vị giáo sư Tư này từ lúc nào vậy?

Nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt không có chút cảm xúc nào của Tư Tự, khóe miệng của Chu Tiên giật giật, không thể nói ra câu nào.

"Không có gì thì chúng tôi đi trước." Tư Tự nói xong, trực tiếp dắt Giang Nhiễm rời đi.

Toàn bộ quá trình đều không phát biểu một câu nào_Giang Nhiễm: "...." Đi được vài bước, cuối cùng vẫn thấp giọng nói, "Tư Tự, cảm ơn anh."

Nếu cô đoán không sai, thì Chu Tiên nhất định là vì Lạc Nhị mà muốn đến hưng sư vấn tội. Bị cô ta dây dưa như vậy, nếu là Giang Nhiễm Nhiễm trước kia, hẳn là sẽ nén giận mà cho qua, còn nếu là cô nha, đoán chừng sẽ lại là một phen cãi lộn với xé rách mặt.

Độ cong khóe miệng của Tư Tự càng thêm rõ ràng, khẽ hừ một tiếng: "Tôi không thích người không có lễ phép." Bỗng nhiên lao tới chen vào giữa hai người bọn họ, hừ, hôm nay tâm tình anh tốt, nên mới không so đo với cô ta.

Ồ, mỗi lần cô nói câu cảm ơn, nhìn hắn có vẻ như khá vui vẻ.

Ôi, đột nhiên cảm thấy vị boss phản diện này có chút dễ thương, chuyện này là sao đây?